Điền Duyên

Chương 82 : Đại náo

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Hoàng lão cha và Hoàng lão Nhị đuổi tới, nghe nói lại đầu đuôi cả kinh mặt không còn chút máu, vội vàng xuống sông tìm. Hoàng đại nương ở trên bờ quát to, tìm kiếm khắp nơi.



Tiếp theo, Lâm lý chính cũng mang theo một đám người vội vàng đuổi tới.



Kế tiếp là Hoàng Lão Thực, đám người Lâm Đại Đầu, còn có Phùng thị, một đường kêu trời kêu đất khóc thét đuổi tới. Thanh âm này làm cho Hoàng đại nương sợ hãi không thôi.



Lâm Xuân nhìn thấy Lâm Đại Đầu, nhào vào trong ngực hắn, khóc đến mức không kịp thở, đòi hắn xuống sông tìm muội muội.



Lúc này, Phúc Sinh à Thu Sinh từ trong sông bò lên, hai tay trống trơn, vẻ mặt nản lòng.



Lập tức, Lâm lý chính cẩn thận hỏi đám trẻ chuyện đã xảy ra, cùng với tình hình Lâm Xuân và Cửu Nhi đuổi theo Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên, cuối cùng suy đoán: trong quá trình chạy trốn, 2 đứa trẻ không cẩn thận sẩy chân rớt xuống sông.



Bởi dòng sông uốn khúc, các nàng hoang mang rối loạn chỉ lo chạy, rất có khả năng không thấy rõ đường.



Nếu nói không rớt xuống sông, trên bờ lớn như vậy nhưng căn bản không có chỗ trốn, có thể đi chỗ nào chứ?



Muốn nói chạy lên núi, Cửu Nhi và Lâm Xuân liền đuổi tới, nhất định có thể nhìn thấy các nàng. Các nàng cũng không có khả năng chạy nhanh như vậy, dù là người lớn cũng không có khả năng.



Kết luận vừa ra, Phùng Thị ngất đi.



Hoàng Lão Thực hai tay ôm đầu ngồi xổm bên bờ sông, ha hả khóc thét, nghe như tiếng cười thê thảm, làm người hoảng hốt.



Phụ nữ cũng tới rất nhiều.



Vợ Đại Mãnh và vợ Đại Đầu đi tới chiếu ứng Phùng thị.



Nhưng hai người nhớ tới Đỗ Quyên, cũng nhịn không được khóc theo.



Trong hỗn loạn, Phượng Cô lặng lẽ dắt Tiểu Bảo chạy mất mạng về nhà.



Tuy Lâm lý chính suy đoán 2 đứa bé dữ nhiều lành ít, nhưng hắn không thấy thi thể cũng không dám xác định các nàng đã chết.



Hắn an ủi cha con Hoàng gia một hồi, rồi phân chia đám người thành ba nhóm:



Nhóm người thứ nhất là đông nhất, tìm dọc theo sông xuống hạ du.



Nhóm thứ hai cẩn thận tìm kiếm bốn phía ruộng đồng, xem có phải bọn họ thông minh, trốn trong ruộng dưới mương hay không.



Còn có một tốp đi lên núi tìm kiếm. Nhóm này hoàn toàn nhờ vào vận khí.



Hoàng Lão Thực liền theo nhóm người thứ nhất lục lọi hạ du, một đường thê thảm gọi "Tước Nhi, Quyên Nhi, cha tới!" Người nghe không ai không rơi lệ.



Phùng Thị tỉnh lại, không muốn tin tưởng hai khuê nữ cứ như vậy mà chết, điên cuồng chạy khắp nơi trong ruộng, lớn tiếng kêu: "Tước Nhi, Đỗ Quyên, nương tới! Về—— đi ——! Không sợ, nương không cho nãi nãi  đánh các ngươi!"


Phượng Cô mở cửa phòng, vẻ mặt kiên quyết đi ra ngoài.



Đến bên ngoài, nàng đến chỗ Phùng Thị đang túm lấy Hoàng lão Nhị nói: "Cha hắn, để đại tẩu đánh đi. Cho nàng đánh để nàng xả giận!"



Hoàng lão Nhị ngây ngẩn cả người.



Phượng Cô không nói một lời, quỳ xuống trước mặt Phùng Thị.



Phùng Thị tức giận đến điên cuồng. Nàng chán ghét người em dâu này nhất, vĩnh viễn ra vẻ hiền lành, chuyện tốt chiếm hết, hiền danh chiếm toàn.



Nay nhi tử nàng hại khuê nữ nàng, còn muốn bày ra bộ dáng này?



Nhưng 2 khuê nữ của nàng đều chết hết, nàng còn có gì để cố kỵ nữa!



Không hiền lành thì không hiền lành, chết chung với nàng mới tốt!



Nghĩ xong, nàng cắn răng kéo tóc Phượng Cô, ấn mặt nàng xuống đất, ra hết sức dập mặt nàng xuống.



Phượng Cô cố nhịn đau đớn, kiên quyết không đánh trả.



Hoàng lão Nhị khí nộ không thôi, tiến lên dùng sức mở ngón tay Phùng Thị ra, hô: "Ngươi đánh ta! Tẩu tử ngươi muốn đánh thì đánh ta! Muốn xả giận thì xả vào ta."



Phùng Thị nhìn thoáng qua Hoàng Lão Thực héo rũ bên góc tường, trong lòng giận quá, năm ngón xoè ra, giương tay vả vào mặt Hoàng lão Nhị, thuận thế cào ra 5 đường rướm máu.



Hoàng lão Nhị "A" một tiếng, hai tay bụm mặt.



Phùng Thị liền vung tay ra, điên cuồng cười nhìn vào mắt Phượng Cô.



Nàng cũng muốn xem xem, nàng còn dám không đánh trả, còn giả dạng hiền lành nữa hay không?



Nàng muốn mau chóng xuống tay, bởi vì rất nhanh sẽ có người tiến lên can ngăn, khen tụng Phượng Cô hiền lương, mắng nàng là mụ bà chanh chua không phân rõ phải trái. Nếu phải gánh danh xấu đó, thì phải móc đôi tròng mắt của nàng bồi thường.



Quả nhiên, tay nàng vừa hướng tới mắt Phượng Cô, Phượng Cô sợ tới mức hét rầm lên, giơ hai tay gạt tay nàng ra.



Phùng Thị ha ha cười nói: "Ngươi giả bộ hay lắm! Sao không tiếp tục giả hiền lành nữa đi?"



Trong thanh âm ngậm một tia thống khoái.



Hoàng lão Nhị, Hoàng đại nương cùng với mấy thân tộc một lượt tiến đến lôi kéo.



Hoàng lão Nhị thấy Phùng Thị chết không buông tay, liều mạng đẩy nàng.



Phùng Thị bị đẩy ra sau đụng vào tường viện, tê liệt ngã xuống dưới chân tường.