Điền Duyên

Chương 83 : Rốt cuộc là cháu gái ai

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Hoàng lão cha xanh mặt nói: “Kéo nàng vào đi!”



Phùng Thị khóc thét nói: “Đánh chết ta đi! Hại cháu gái lại đánh chết con dâu! Cha a, ngươi phải đến giúp khuê nữ nhặt xác a...”



Một tiếng “Cha” nhắc nhở Hoàng lão cha, trong lòng hắn “lộp bộp”, trước mắt hiện lên bóng dáng Phùng Trường Thuận. Hắn không rét mà run.



Tiếng khóc của Phùng Thị rốt cuộc thức tỉnh Hoàng Lão Thực, hắn lảo đảo bò

lết nhào qua ôm lấy nàng, liên thanh kêu “Nương Tước Nhi, Nương Tước

Nhi!”



Phùng Thị nức nở không ngừng, liều mạng đẩy hắn.



Sao nàng khổ như vậy, gả trúng Lão Thực này?



Đều lúc này, ngay cả một câu cộc lốc hắn cũng nói không nên lời.



Kỳ thực Hoàng Lão Thực quá đau đớn, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng lão Nhị,

thương tâm nói: “Lão nhị, Tiểu Bảo hại chết khuê nữ ta, ngươi muốn đánh

chết vợ ta. Ngươi muốn đại ca sống như thế nào?”



Hoàng lão Nhị kinh ngạc nói: “Ca, ngươi cũng nói chất nữ bị Tiểu Bảo hại chết?”



Hoàng Lão Thực nói: “Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông.”



Hoàng lão Nhị nói: “Nhưng Đỗ Quyên vẫn không sao lên bờ mà.”



Hoàng Lão Thực nói: “Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông.”



Hoàng lão cha cả giận nói: “Lão Đại, Tước Nhi và Đỗ Quyên không cẩn thận rơi xuống sông. Sao ngươi có thể trách Tiểu Bảo?”



Hoàng đại nương cũng nói: “Đúng vậy. Lão Đại, sau đó ta không đuổi theo các nàng. Không tin ngươi hỏi những đứa nhỏ kia.”



Hoàng Lão Thực cố chấp lập lại: “Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông! Tiểu Bảo

đẩy Đỗ Quyên xuống sông! Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông! Tiểu Bảo đẩy

Đỗ Quyên xuống sông! Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuống sông...”



Hắn như trúng tà không ngừng lặp lại những lời này, càng nói âm thanh càng lớn.



Mọi người nghe được liên tục mím miệng.



Thật đúng là Lão Thực.



Nhưng lời nói càn quấy không đạo lý được lặp đi lặp lại, mọi người sợ hãi

nhận ra một sự thật: hôm nay, nếu không phải Tiểu Bảo đẩy Đỗ Quyên xuông sông trước, thì sẽ không phát sinh chuyện sau đó, Hoàng Tước Nhi và Đỗ

Quyên sẽ không chết đuối.



Hoàng lão Nhị và Phượng Cô hoảng sợ nhìn thôn nhân khe khẽ tư nghị, nhịn không được lạnh run.



Lâm lý chính nhìn Hoàng lão cha, chợt thấy thực không kiên nhẫn.



Trẻ mất, hắn mang theo người trong thôn giúp tìm. Đây là chuyện nên làm.

Nhưng chuyện nội bộ trong nhà, dù hắn là lý chính cũng không tốt nhúng

tay. Chuyện này nên do Hoàng lão cha tự mình xử trí.


Lâm lý chính đánh vỡ bầu không khí này trước.



”Đúng a, nương Tước Nhi! Mau về nhà nấu chút canh gừng cho 2 đứa nhỏ uống.” Vợ Đại Mãnh cũng khuyên.



Phùng Thị nghe thế mới im tiếng, cùng Hoàng Lão Thực mỗi người ôm một đứa, hướng mọi người nói tạ.



Trong ánh lửa, Đỗ Quyên nhìn thấy Hoàng lão cha, lập tức hô: “Gia gia, ta se không dám! Chết đuối cũng không dám đánh ca ca!”



Lời này tựa như quăng cho Hoàng lão cha một bạt tai.



Da mặt hắn run run nửa ngày, muốn mỉm cười hoặc nói cái gì đó, lại không thể.



Đỗ Quyên nói xong, còn dùng tay đảo đảo Hoàng Tước Nhi, ý bảo nàng cũng nói.



Ai ngờ Hoàng Tước Nhi không biết là do kinh hách quá độ, hay là trải qua

tử kiếp, nên tính tình đại biến, chợt nghe nàng nói: “Tiểu Bảo dám đẩy

muội muội xuống sông lần nữa, ta sẽ còn đánh hắn!!!”



Thanh âm

cũng không còn giòn giã có sức, thậm chí có chút co quắp, phảng phất như đã lấy hết dũng khí mới nói ra được, nhưng lại không chút do dự, cho

thấy quyết tâm của nàng.



Đỗ Quyên cứng họng ——



Đây là... khích lệ quá mức?



Tiểu thư tỷ không có tính cách cực đoan đó, chắc là trong lòng bị ám ảnh!



Không xong rồi, mất đi sự hồn nhiên cũng không tốt.



Phùng Thị ôm Hoàng Tước Nhi, lập tức nói tiếp: “Đúng! Khuê nữ, sau này ai khi dễ ngươi và muội muội, cho ngươi đánh chết hắn! Nương là người vô dụng, ngươi không nên thua kém. Đừng sợ, đánh chết nương giúp ngươi đền

mạng.”



Hoàng Lão Thực cũng nói: “Đánh, phải đánh!”



Bất quá là hắn vui vẻ phụ họa, không nghĩ sâu ý trong lời nói đó.



Hoàng Tước Nhi nghe lời cha mẹ nói, thật là niềm vui ngoài ý muốn, dùng sức gật đầu nói: “Ân! Nương, ta nhớ rõ.”



Hoàng lão cha nghe xong lời nói ngấm ngầm hại người này, tức giận đến không

lời nào để nói, đối với đại nhi tử nói: “Còn đứng ngẩn ra không đi? Để

con bị lạnh nhiễm bệnh thì không đau lòng hả?”



Nói xong quay đầu đi trước.



Trên đường trở về, có người kỳ quái hỏi “Chỗ đõ chúng ta đã tìm, không biết sao lại không phát hiện các nàng chứ?”



Mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì.



Vì thế hỏi Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên tình hình lúc ấy như thế nào.