Điền Duyên
Chương 85 : Đều xuyên việt
Ngày đăng: 12:54 30/04/20
Đang suy nghĩ, chợt nghe vợ Đại Đầu cười ha ha nói: "Còn ngủ cái gì? Ngươi xem bọn họ kìa, có đứa nào có bộ dáng buồn ngủ sao? Đều nghe đến mê mẩn, đều hận không thể kêu Đỗ Quyên vẽ bức hoạ của nhân ngư cô nương ra. Ai! Ta nói, Đỗ Quyên thật có phúc."
Thủy Tú lập tức nói: "Đúng vậy! Chiều hôm nay gia gia trở về nói Đỗ Quyên muội muội rớt xuống sông. Lão thái thái liền nói, Đỗ Quyên muội muội không đoản mệnh, là người có phúc, khẳng định không có việc gì, kêu gia gia dẫn người đi tìm. Còn không phải đã tìm được?"
Phùng Thị vội vàng truy vấn: "Thật sự?"
Thủy Tú khẳng định gật đầu, rồi cẩn thận thuật lại tình hình lúc ấy một lần nữa.
Nghe thế Phùng Thị mới nhớ tới lúc nàng nháo ở cửa Hoàng gia, hình như Lâm lý chính đi về nhà một lát, sau lại tới nói muốn cả thôn đi tìm người.
Nàng không khỏi cảm kích Lâm nãi nãi vạn phần, nhìn Đỗ Quyên cười không khép miệng.
Đi với chuyện phúc khí vừa rồi Đỗ Quyên từ chối cho ý kiến, nghĩ Lâm gia gia và Lâm nãi nãi lấy cớ đó vì cứu người, bởi vậy trong lòng chỉ có cảm kích.
Mọi người ăn trứng, nói cười vài câu rồi bị người lớn tới bắt ngủ.
Phùng Thị nấu một nồi nước ấm cho Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi tắm rửa, đưa lên giường.
Một ngày quá nhiều chuyện, trải qua đủ loại khúc chiết, bởi vậy Đỗ Quyên vừa gối đầu đã ngủ say không mộng mị.
Buổi sáng, nàng bị một trận ồn ào đánh thức.
Còn chưa ngủ đủ nàng hết sức thống khổ, dùng ra giường trùm lấy đầu, không chịu mở mắt.
Nhưng Phùng Thị tới, ôm lấy nàng nhỏ giọng dỗ nói: "Quyên Nhi, dậy. Ăn gà. Chỉ còn đợi ngươi. Đến, nương giúp ngươi mặc quần áo. Ăn cơm xong ngủ tiếp."
Chuyện ăn gà hấp dẫn cũng không khiến Đỗ Quyên thanh tỉnh. Nửa ngủ nửa tỉnh, nàng cảm giác Phùng Thị giúp nàng mặc xiêm y. Lại có người đưa khăn nóng đến, Phùng Thị êm ái lau mặt nàng. Nói thật nhỏ tiếng, hình như là cha, còn có tỷ tỷ Hoàng Tước Nhi.
Nàng muốn mở mắt, chỉ là không mở nổi.
Sau đó, nàng bị Phùng Thị ôm ra ngoài.
Mãi đến khi truyền đến âm thanh xôn xao cười đùa của trẻ con, mang theo tiếng kêu "Đỗ Quyên", nàng mới thanh tỉnh hoàn toàn.
Mở mắt nhìn đã thấy tới Lâm gia cách vách. Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, Lâm gia huynh đệ còn có Tiểu Cân và đám oa nhi ngồi quanh một bàn, đang nhìn nàng cười.
Phùng Thị cho nàng và Hoàng Tước Nhi ngồi trên một băng ghế dài, đối với mọi người cười nói: "Các ngươi ăn đi, thím qua bên kia tiếp đón người." Nói xong cũng đi.
Nàng vừa đi, đám nhỏ liền cười đùa ồn ào.
Từ khi xuyên việt đến Đỗ Quyên, Hoàng gia chưa từng ấm áp như vậy. Hoàng Lão Thực và Phùng Thị cũng chưa từng hài hòa như thế.
Nàng thấy cha mẹ ai nấy tự bận rộn, cùng Hoàng Tước Nhi vui vẻ chạy vào chạy ra, giúp bọn họ lấy Đông đệ Tây, bưng trà đổ nước, truyền lời vân vân.
Hoàng Lão Thực ngồi trong nắng lột bắp ngô, thỉnh thoảng ngẩng đầu hai khuê nữ ngây ngô cười.
Ngày hôm qua thiếu chút nữa cửa nát nhà tan, đến bây giờ nhớ tới hắn còn cảm thấy hoảng hốt sợ hãi.
May mắn khuê nữ đã mất nay lại có được, ngày vẫn có thể như trước, thật tốt!
Phùng Thị từ trong bếp đi ra, vừa lau tay vào tạp dề, vừa hỏi Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên: "Tước Nhi, Đỗ Quyên, muốn ăn cái gì?"
Nàng không biết nên nấu món gì.
Trừ bỏ giết gà, trong nhà còn chút thịt khô.
Nhưng nàng cảm thấy không đủ, nên hỏi khuê nữ muốn ăn cái gì. Tỷ như bao sủi cảo, làm chút mì sợi.
Hoàng Tước Nhi đứng trên một băng ghế nhỏ, trước một cái giá làm bằng 3 cây gỗ thô. Trên cái giá là một cái chậu sành đường kính ước một thước rưỡi. Nàng đang dùng một cây trúc dùng sức quấy tương đậu trong chậu sành, nghe nương hỏi vội vàng ngẩng đầu nói: "Không phải có gà sao!"
Giết gà, còn muốn ăn cái gì?
Cuộc sống này thật là quá xa xỉ.
Đỗ Quyên cũng oán giận nói: "Nương, sao ngươi giết tới ba con gà, còn có một cái gà mái nữa. Trong bụng đều có trứng."
Phùng Thị cười nói: "Xem đứa nhỏ này, còn nhỏ mà khí còn hơn ta. Không phải ngươi nói ăn lại nuôi thêm sao. Một ổ gà con nuôi đến năm là có thể ăn. Đến lúc đó nương sẽ giết mấy con."
Đỗ Quyên quả thực cho rằng nàng cũng xuyên việt.
Càng cổ quái hơn là Hoàng Lão Thực. Hắn nói ngày mai sẽ lên núi lấy chút thổ sản vùng núi, mang ra ngoài núi nhờ nhạc phụ đổi chút vải, muối về cho Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi làm xiêm y. Hắn còn muốn kiếm chút cây gỗ tốt, đợi sang năm dành dụm chút đỉnh, thỉnh Lâm gia hỗ trợ làm một bộ giường tốt cho hai khuê nữ.
Đỗ Quyên trừng lớn mắt —— cha mẹ đều bị xuyên việt!
Xuyên qua thì không có khả năng nhưng càng quý trọng cuộc sống trước mắt là thật.
Nàng càng muốn tích cực hơn, cho nên cười nói: "Nương, ta hiểu là dưới chân tường viện không thể trồng hoa hướng dương. Nương, sang năm chúng ta trồng bí đỏ đi. Thứ đó đẽ trồng."