Điền Duyên
Chương 86 : Giết đến cửa
Ngày đăng: 12:54 30/04/20
Phùng Thị cười nói: "Ngươi lại vừa nghĩ ra cái gì. Bí đỏ có gì ngon đâu."
Đỗ Quyên nói: "Thu bí đỏ già, có thể trữ cho mùa đông. Ăn kèm cùng bắp ngô có thể tiết kiệm được chút thô lương. Không phải chúng ta có thể nuôi thêm gà, dưỡng một đầu heo sao. Quanh năm suốt tháng không lo không có thịt ăn."
Kỳ thật nàng muông nướng bánh bí đỏ, món đó nàng biết làm.
Trong núi muốn kiếm nhiều tiền thật không dễ dàng nhưng muốn qua ngày đầy đủ lại không khó. Chỉ cần tâm tư khéo, biết an bài, còn phải cần lao là được.
Nàng vừa cao hứng là quên kiêng kị. Phùng Thị nghe xong mở to hai mắt.
Hoàng Lão Thực lại không có cảm giác gì, lập tức nói: "Trồng, trồng đi! Đợi cha nhàn chút sẽ khai hai mẫu đất hoang trồng khoai núi. Có thể thu được chút nào hay chút đó, ăn không hết cho heo ăn."
Nông gia nuôi heo nuôi gà, phiền toái lớn nhất là không có lương thực nuôi.
Hai khuê nữ cần mẫn như vậy, hắn lại thích ăn thịt nên phải chịu khổ. Trồng thêm hoa màu cho các nàng nuôi gia súc mới có thịt ăn. Bằng không, một là hắn không săn thú, hai là hắn không bắt cá, khó trách trong nhà khổ. Nay cần phải thay đổi.
Phùng Thị cười nói: "Vậy thì trồng. Nuôi thêm gia súc, hai ngươi đừng kêu mệt."
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nhìn nhau cười, không sợ chút nào.
Hoàng Lão Thực nói: "Mệt cái gì? Buổi sáng ta dậy sớm chút, buổi tối trở về sớm chút, không cho các nàng làm việc nặng. Các nàng làm chút gia vụ sẽ không mệt mỏi. Bình thường rảnh thì ta lên núi đốn củi..."
Cả một buổi sáng, không biết hắn đã nói bao nhiêu câu "bình thường làm cái gì cái gì", an bày hết cuộc sống tương lai, sắp sẵn đến cuối năm, thậm chí xếp hàng đến năm sau.
Nhậm Tam Hòa đi vào nhìn thấy tình cảnh đó.
Đỗ Quyên thấy hắn cầm một miếng thịt lớn trong tay, vội nghênh đón hỏi: "Nhậm thúc, đây là thịt gì vậy?"
Nhậm Tam Hòa cười nói: "Thịt nai."
Nói xong, trên dưới đánh giá nàng, coi nàng có khoẻ không.
Đỗ Quyên cũng trên dưới đánh giá "mỹ nhân ngư" thúc. Cười đến vô cùng sáng lạn.
Hoàng Lão Thực vội vàng đứng dậy tiếp đón Nhậm Tam Hòa, vừa phẩy tay vừa nói: "Nhậm huynh đệ, thịt này ngươi giữ lại, đừng cho chúng ta. Ngươi muốn cho thì cho một miếng nhỏ, đủ cho 2 đứa nhỏ ăn, chúng ta thực cảm kích. Mỗi lần đều mang đến nhiều như vậy, chúng ta không dám nhận. Ngươi cũng cần phải sống đúng không? Ngươi còn chưa cưới vợ đâu."
Đỗ Quyên cảm thấy Lão Thực cha thật đã thay đổi.
Nhậm Tam Hòa cũng kinh ngạc không thôi, cười nói: "Ta một mình ăn nào hết. Để ở nhà cũng bị hư. Mang tới một chút cho Đỗ Quyên và Tước Nhi ăn. Đại Đầu ca ta cũng đưa chút cho Thu Sinh bọn họ ăn."
Trong phòng tĩnh mịch một mảnh.
Phùng Trường Thuận cứng cổ, nhìn Hoàng lão cha cười lạnh nói: "Ngươi không dám nói!"
Tay chân Hoàng lão cha run run nói: "Ngươi... Ngươi..."
Phùng Trường Thuận cướp lời: "Ta làm sao?"
Hoàng lão cha nói: "Con nít không biết chuyện, còn có lòng hại người sao?"
Phùng Trường Thuận lại vỗ bàn, quát lên: "Cố ý hay không cố ý, chúng ta trước không nói. Ta chỉ hỏi ngươi một câu: Tiểu Bảo làm như vậy đúng hay không?"
Lâm lý chính híp mắt nhìn thông gia hai bên, không khỏi bội phục Phùng Trường Thuận —— mọi việc không đề cập tới, chỉ hỏi Tiểu Bảo làm đúng hay không.
Nếu Hoàng lão cha đáp "Không đúng", kế tiếp sẽ có trò hay để nhìn.
Hoàng lão cha cố chống chế, buông mi nói: "Cho dù không đúng, hắn cũng không cố ý làm muội muội chết đuối. Bất quá là con nít tinh nghịch, không hiểu được trời cao đất rộng..."
"Tốt!" Phùng Trường Thuận không đợi hắn nói xong, liền xen lời hắn, "Vậy là ngươi nói, Tiểu Bảo làm không đúng?"
Hoàng lão cha bị ép tới góc tường, không thể lui được nữa, không thể làm gì khác hơn đành gật đầu nói: "Là không đúng. Chúng ta cũng..."
"Nếu là không đúng thì phải quản giáo!" Phùng Trường Thuận lập tức bắt lấy lời hắn nói, "Mời thông gia trước mặt mọi người hảo hảo chỉ bảo Tiểu Bảo, nói với hắn, không nên làm như vậy!"
Hoàng lão cha tức giận nhìn hắn chằm chằm không nói gì.
Hoàng đại nương hét lên một tiếng muốn xông lên trước, bị Phượng Cô kéo lại.
Phượng Cô cười làm lành nói: "Thông gia đại bá, chúng ta đã quỳ xuống bồi tội với tẩu tử, cũng đã đánh Tiểu Bảo..."
Phùng Trường Thuận căn bản không để ý tới nàng, đối với Hoàng lão cha lớn tiếng nói: "Nếu cảm thấy việc này không đúng, nên chỉ bảo cháu trai. Đánh hay không đánh Tiểu Bảo, mọi người không ai nhìn thấy. Mọi người chỉ nhìn thấy bà thông gia đánh chửi cháu gái, đuổi cháu gái chạy xuống sông. Chẳng lẽ cháu trai của ngươi là ông trời, làm sai còn muốn đánh chửi người khác? Hay là nói ở thôn này, hắn muốn làm chết đuối ai thì người đó chết?"
Trong ngoài phòng vang lên tiếng nghị luận ong ong.
Trước mắt Hoàng lão cha bỗng tối đen, cố trấn định, bỗng nhiên đứng lên nói: "Phùng Trường Thuận, ngươi không nên khi dễ người quá đáng!"
Phùng Trường Thuận cũng lớn tiếng nói: "Con mẹ ngươi chó má! Lão tử khi dễ người chỗ nào? Cháu nội ngươi làm hại người, lão bà ngươi không mắng cháu trai, ngược lại đuổi đánh 2 cháu gái. Hai đứa bé đáng thương sợ tới mức rớt xuống sông. Nếu không nhờ lý chính dẫn người đi tìm thì đã sớm chết. Ngươi còn mắng lão tử khi dễ người?"