Điền Duyên
Chương 87 : Bức
Ngày đăng: 12:55 30/04/20
Phượng Cô tiến lên phía trước nói: "Thông gia đại bá, Tiểu Bảo chỉ tinh nghịch chút nhưng Tước Nhi và Đỗ Quyên cũng không phải đèn cạn dầu. Hai nàng cùng Lâm Xuân, Cửu Nhi bọn họ đè Tiểu Bảo tại bờ sông đánh nên và bà mới mắng Tước Nhi vài câu. Cũng không đánh..."
Phùng Trường Thuận lạnh lùng nói: "Vậy ngươi nói: Đỗ Quyên chết đuối thì chết đuối, không thể mắng cũng không thể đánh trả, có phải không? Con trai của ngươi là Hoàng Đế lão tử?"
Phượng Cô nghe xong cứng họng.
Không chờ nàng trả lời, Phùng Trường Thuận lại quay nhìn những người vây quanh cao giọng hỏi: "Ta chỉ hỏi thông gia một câu: Tiểu Bảo hại muội muội là đúng hay sai? Không đúng, có phải nên quản giáo? Hay là cháu trai Hoàng gia là Thiên Vương lão tử, muốn đẩy là đẩy. Ngày khác lại đẩy con nhà ai trong thôn xuống nước cũng không cho người nói. Ai nói là đánh người đó, ai mắng sẽ mắng lại người đó, có phải không?"
Người trong thôn đương nhiên đồng ý với lời của hắn, đều nói hẳn nên giáo huấn Tiểu Bảo.
Có người lên tiếng vì là Đỗ Quyên, nếu Tiểu Bảo đẩy con nhà người khác xuống nước, hai nhà nhất định sẽ đánh trả. Thế nhưng Hoàng đại nương chỉ mắng cháu gái, không mắng cháu trai, thật là rất thiên vị.
Có người tiếp lời: "Ngày đó Đỗ Quyên sợ tới mức muốn chết, vừa khóc vừa chạy nói "Nãi nãi, ta không dám nữa, chết đuối cũng không dám" làm người nghe cũng không đành."
Mọi người sôi nổi nghị luận, đều nói quá kỳ cục.
Lâm lý chính mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngồi yên không chút sứt mẻ.
Những lão nhân khác cùng Hoàng gia tộc thân, không ai lên tiếng khuyên can.
Hoàng lão cha không thể nhịn được nữa, đối với Hoàng lão Nhị quát: "Đem Tiểu Bảo tới."
Hoàng đại nương the thé nói: "Ngươi dám!"
Phùng Trường Thuận cười lạnh nói: "Không dám! Tôn tử của ngươi chính là Thiên Vương lão tử, tương lai giết người nha môn cũng không dám bắt. Nếu hôm đó Đỗ Quyên và Tước Nhi chết cũng là chết vô ích, không chút quan hệ gì với cháu trai của ngươi."
Hoàng lão cha tức giận nói: "Tiểu Bảo! Lôi tiểu khốn khiếp đến đây!"
Hoàng lão Nhị không nhúc nhích, hắn tự mình đi vào phòng kéo Tiểu Bảo ra.
Tiểu Bảo còn chưa bị đánh đã sợ đến mức khóc thét không thôi.
Hoàng lão cha mặc kệ, thuận tay từ phía sau góc cửa rút ra một cây gậy trúc đuổi gà, lôi Tiểu Bảo đến giữa phòng quỳ dưới đất, nhắm ngay phía sau lưng và mông của đứa nhỏ quất mạnh.
Vừa đánh vừa cắn răng mắng: "Ta cho ngươi tinh nghịch! Ta cho tay ngươi tiện!"
Nhưng Lâm lý chính lại quay đầu đối với hắn nói: "Thông gia ông ngoại nháo như vậy có chỗ tốt gì? Ta thấy ngươi cũng là người có khả năng, khuê nữ hưu về nhà, nói vậy ngươi cũng có thể giúp nàng lại tìm một nhà khác. Nhưng ngươi không nghĩ đến 2 đứa cháu ngoại, sau này sẽ sống như thế nào? Mẹ kế sẽ tốt với các nàng sao?"
Phùng Trường Thuận cũng không thật muốn động thủ đánh giết. Đầu óc hắn không bị hỏng a.
Hôm nay mang rất nhiều người đến, tuy cũng tính toán mức xấu nhất, nhưng đa phần cũng vì thanh thế mà thôi, làm cho Hoàng gia xem, cho khuê nữ có chỗ dựa. Xảy ra chuyện như vậy, nếu nhà mẹ đẻ không cường thế, tương lai khuê nữ ở nhà chồng ngày càng không dễ qua.
Nghe xong lời Lâm lý chính nói, tâm tư lay chuyển, nhân thể xuống đài, nói: "Lý chính nói đều đúng! Ta cũng không phải là người không phân rõ phải trái. Trước kia mỗi lần đến, ta đều thầm chỉ bảo khuê nữ, ta cũng không thiên vị. Nhưng là lúc này bất đồng, 2 đứa cháu suýt chút mất hết. Thông gia lại không như người ta, bọn họ dung túng Tiểu Bảo như vậy, trưởng thành sẽ ra sao? Còn không đi giết người!"
Hoàng lão cha cả giận nói: "Sao ngươi biết được ta không như người ta? Ta không lo sao?"
Lâm lý chính ngăn hắn lại nói: "Tiểu Bảo không đúng, nên quản giáo. Hoàng Lão Thạch (tên Hoàng Lão cha) vừa rồi đã quản giáo, chúng ta đều nhìn thấy. Bây giờ đến phiên Phùng thị, ngày đó mắng Hoàng gia đoạn tử tuyệt tôn là không đúng. Ta nói lời công đạo, các ngươi phải nghe. Phùng Thị quỳ xuống nhận sai với cha mẹ chồng, kính trà. Nếu không nghe, ta cũng lười quản chuyện các ngươi, tùy hai nhà các ngươi nháo đi. Muốn đánh thì không được, chờ ta đưa quan phủ tới rồi các ngươi muốn chặt muốn chém gì thì tuỳ."
Nói xong nhìn Phùng Trường Thuận.
Phùng Trường Thuận lại nhìn về phía Hoàng lão cha, nói: "Hắn muốn ghét bỏ khuê nữ ta, muốn bỏ nàng, ta sẽ lĩnh trở về. Nếu hắn thừa nhận mình bất công, tốt lắm, ta sẽ cho khuê nữ quỳ xuống nhận sai."
Miệng Lâm lý chính nghiêng nghiêng, thầm nghĩ hắn thật lợi hại, một bước cũng không nhường.
Hoàng lão cha cũng cười lạnh nói: "Con dâu là người kiên cường, nàng chịu nhận sai sao? Ái dà, thật là mặt trời mọc từ hướng tây, ta còn sợ không chịu nổi đâu!"
Hai người đánh thái cực.
Lâm lý chính sinh nộ khí, thầm nghĩ khốn khiếp mới muốn quản chuyện các ngươi.
Thứ gì!
Đang muốn nổi giận, chợt nghe tiếng nói mềm mại truyền đến: "Ta, tỷ tỷ và nương cùng nhau quỳ xuống dập đầu nhận sai với gia gia nãi nãi. Gia gia, ngươi đừng nóng giận, ta sẽ không đánh Tiểu Bảo ca ca, rơi xuống nước chết đuối cũng không lên tiếng. Gia gia, ngươi ngồi xuống. Ông ngoại, ngươi cũng ngồi xuống."
Thời khắc mấu chốt, rốt cuộc Đỗ Quyên lên tiếng.
Không lên tiếng có thể xong sao?
Hai lão hán không chịu thua kém, cuối cùng xui xẻo là cả nhà nàng.