Điền Duyên
Chương 89 : Nháo lên lần nữa
Ngày đăng: 12:55 30/04/20
Đỗ Quyên thấy Nhậm Tam Hòa thật sự có tôm, vội tận lực giật giây tiểu di, lập tức kêu nàng làm tương, "Tiểu di làm trước một lần cho ta và tỷ tỷ xem, chứ đợi tới ngày mai ngươi đi về sẽ không có ai dạy chúng ta. Hôm nay ngươi dạy, về sau chúng ta tự mình có thể làm."
Sau khi Đỗ Quyên lớn lên, đây là lần thứ nhất Phùng Minh Anh gặp nàng.
Nghe xong lời này, nàng nhịn không được bật cười nói: "Xem cái miệng nhỏ này của ngươi, sao có thể nói như vậy? Tước Nhi còn có thể nói chứ ngươi nhỏ như vậy đã muốn học rồi? Được rồi, ta giúp các ngươi làm hai vò. Cái này là ta nghe nữ đầu bếp ở trấn trên nói đó. Bình thường người ta không có đủ nguyên liệu, không nghĩ tới ngay cả thịt nai hắn cũng có, làm ra khẳng định ngon."
Nói xong, lại hạ thấp giọng hỏi: "Lấy đồ của người ta thích hợp sao?"
Đỗ Quyên vội nói: "Nhậm thúc rất tốt với nhà chúng ta. Không cần gấp gáp. Chúng ta làm nhiều chút, đưa hắn một vò."
Hoàng Tước Nhi cũng gật đầu nói: "Nhậm thúc tốt lắm."
Trong lòng nàng, Nhậm thúc còn thân hơn tiểu thúc.
Phùng Minh Anh thấy hai người đều nói như vậy, nhớ tới tính nết của đại tỷ, nếu không đúng như vậy, nhất định sẽ không cho các nàng lấy đồ của người khác nên gật đầu nói: "Vậy chúng ta ra vườn hái một ít ớt, cần trái chín đỏ. Lại rửa mấy cái vò. Ai nha! Nhà các ngươi không có vò thì dùng vại sành đựng đi, cũng giống nhau."
Đỗ Quyên vui vẻ giúp rửa gừng.
Đối với việc nàng tràn đầy hứng thú.
Nông dân phơi tương, muối dưa lót dạ, cũng vì cần dùng tới. Mọi việc làm cũng đều vì sinh hoạt.
Nhưng Đỗ Quyên càng để ý tới sự hưởng thụ và nội hàm sinh hoạt.
Không nhất định phải ăn tốt nhất, mặc tốt nhất, ở tốt nhất, cũng không phải vì sinh hoạt mà lao động mệt nhọc không để mắt đến lạc thú sinh hoạt cá nhân, mà là rất vui vẻ, rất dụng tâm để ý tới cái ăn, cái mặc và nơi ở, hơn nữa rõ ràng tận hưởng lạc thú làm việc, hưởng thụ thành quả lao động.
Đây mới thật sự là sinh hoạt, chân chính sinh hoạt điền viên!
Rất nhanh, Nhậm Tam Hòa khiêng một cái thùng gỗ tới, một tay còn xách một miếng thịt nai thật lớn. Lâm Xuân và Cửu Nhi chạy theo sau.
Phùng Minh Anh thăm dò nhìn vào thùng, kinh ngạc nói: "Tôm lớn như vậy. Còn sống?"
Rồi vui vẻ nói tiếp: "Hôm nay không làm. Trước nuôi tôm thêm hai ngày để đồ bẩn bụng bẩn thải ra sạch sẽ. Cũng không nấu, cứ như vậy bỏ vào trong tương, như vậy mới thật thơm!"
Đỗ Quyên gấp gáp hỏi: "Không làm? Ngày mai tiểu di đi về rồi thì phải làm thế nào?"
"Tách ra thì sao? Con trai ta, ta còn bạc đãi hắn?"
"Ngươi đang bạc đãi hắn. Nếu đã phân gia tự lập môn hộ, sao ngươi vẫn muốn như trước kia? Con trai lớn có được thứ gì đều phải biếu tặng cho ngươi, vậy thì ở riêng làm cái gì?"
"Hắn là con ta. Nhi tử hiếu kính lão tử là chuyện phải làm!"
"Con cái hiếu kính cha mẹ là nên. Cả nhà con rể có đói chết cũng nên hiếu kính các ngươi trước, nhưng ngươi không nên bắt hắn hiếu kính huynh đệ. Ta thấy con rể thật đáng thương, liều mạng từ ngoài núi mang muối về, hiếu kính ngươi năm cân còn chưa đủ, lại muốn tám cân. Ta hỏi ngươi, nhiều muối như vậy đều do hai ngươi ăn? Một nhà con trai út của ngươi không động tới? Ngươi cũng không sợ nghẹn chết!"
"Ngươi... Lão nhị nhà ta chưa cho đại ca hắn đồ sao? Hôm đó nãi nãi nàng cho Đỗ Quyên mấy cân thịt dê kìa."
"Đừng nói nữa! Nói ra ta đều thay ngươi mất mặt. Cầm nhiều muối như vậy còn không biết đủ, cứ cách năm ba bữa đến cửa đến mượn muối. Cháu ngoại nhỏ không hiểu chuyện, nghe nói cha vợ tiểu thúc đưa thịt dê đến, nàng thèm ăn liền tới cửa mượn thịt. Cháu gái đến cửa mượn thịt, còn đưa mười cái trứng trà hiếu kính gia gia nãi nãi mới cho hai cân thịt. Ngươi cho là đến xin cơm sao?"
Luận đấu võ mồm, ba Hoàng lão cha cộng lại cũng không là đối thủ của Phùng Trường Thuận. Hắn tức giận đến cả người loạn chiến.
Lâm lý chính định mượn bữa cơm này ở giữa giải hoà, đem mâu thuẫn nhiều năm qua nói ra rồi thì mọi người sẽ làm hoà. Ai ngờ lại cãi nhau lớn hơn, đành phải sôi nổi khuyên can.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nghe được lo lắng không thôi.
Phùng Minh Anh cũng thu lại tươi cười, mím môi không nói.
Nàng nghe xong mới dặn dò 2 đứa cháu gái: "Gia gia nãi nãi thì nên hiếu kính. Sau này nhà các ngươi có món ngon, làm xong đưa một chén cho gia gia nãi nãi, thứ khác thì không cần cho. Tước Nhi, hiểu được sao?"
Hoàng Tước Nhi cái hiểu cái không gật đầu.
Đỗ Quyên hoàn toàn nghe hiểu, nhỏ giọng an ủi nàng nói: "Hiểu được."
Phùng Minh Anh lại liếc nàng một cái, khẽ cười nói: "Ngươi hiểu được cái gì? Sau này, ngươi đừng tới nhà bà nội ngươi. Quay đầu Tiểu Bảo ca ngươi len lén khi dễ ngươi, ngươi chịu đánh oan uổng."
Lâm Xuân vừa nghe cả giận nói: "Hắn dám! Ta đánh hắn!"
Cửu Nhi cũng nói: "Ta đánh hắn một cái là ngã!"
Đỗ Quyên vội ngăn cản 2 thằng nhóc: "Chớ nói lung tung! Để cha ngươi nghe thấy sẽ đánh ngươi."
Trong phòng, Phùng Trường Thuận hai tay chống nạnh, đầy mặt sương lạnh nói: "Ta cũng không phải không phân rõ phải trái. Thân thích nên thường xuyên qua lại. Nếu nhà con trai cả của ngươi có của cải, chẳng sợ sẽ đưa mười vạn tiền cho huynh đệ hắn, đó là bản lĩnh của hắn. Nhưng ngươi nhìn cái nhà này ——" hắn vung cánh tay khoát một vòng quanh nhà —— "Nhà này nghèo, kém xa nhà con trai út của ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ tha đồ của hắn về bên kia? Nói cho cùng đó cũng không phải là đồ của hắn, đều là người ta đưa. Người ta thấy hắn đáng thương mới đưa một chút. Ngươi không thấy mất mặt, còn đi theo muốn được thơm lây. Đưa xiêm y lấy xiêm y, đưa thịt lấy thịt, đưa muối lấy muối. Ngươi muối mặt không biết xấu hổ sao?"