Điền Duyên
Chương 90 : Người tranh một hơi
Ngày đăng: 12:55 30/04/20
Hoàng lão cha xấu hổ quá thành giận, hai mắt sung huyết, thở hổn hển.
Phùng Trường Thuận như lột sạch xiêm y của hắn quá nhục nhã.
Trong lòng có áy náy cũng còn đỡ, hắn căn bản không thấy mình sai.
Giống như Lâm lý chính nói, bọn họ đâu có giống như cha mẹ chồng ác độc? Bọn họ bất quá là người trong núi, Lão Thực thành thực, cho dù có điểm bất công cũng không tính là chuyện lớn gì.
Người tranh một hơi, Phật tranh một nén nhang.
Trước mặt người ta nhục nhã hắn như vậy, thông gia này không có cách nào duy trì.
Hắn giận dữ ngược lại bình tĩnh trở lại, ha ha cười nói: "Tốt! Thông gia tính sổ rõ ràng như vậy, chúng ta không với cao nổi, liền thỉnh đem Phùng Thị về nhà đi. Con dâu như vậy, Hoàng gia chúng ta không chịu nổi."
Phùng Trường Thuận ngạc nhiên sửng sốt một chút, rất nhanh cũng cười lạnh nói: "Tốt! Ta liền dẫn khuê nữ đi. Hừ, không phải ta nói ngoa: ba tháng, lấy ba tháng làm hạn định, khuê nữ ta sẽ gả cho người như thường. Ta muốn mở to hai mắt mà xem, xem ngươi sẽ tìm được vợ hiền nhà ai cho con trai thành thật của ngươi."
Hắn cứng rắn như thế, thì ra có chuẩn bị mà đến, làm quyết định xấu nhất.
Năm xưa lúc Phùng Thị chưa gả đã có Thẩm gia tới cửa cầu hôn. Phùng Trường Thuận ngại người ta có năm huynh đệ quá đông, tương lai huynh đệ chị em dâu không hoà thuận. Vừa vặn vào núi quen biết Hoàng lão cha, nghĩ rằng nhân khẩu Hoàng gia đơn giản, một khuê nữ đã xuất giá chỉ còn 2 đứa con trai. Lại nói người trong núi Lão Thực thật thà, như vậy cuộc sống sẽ dễ chịu. Vì thế liền đem Phùng Thị gả cho Hoàng Lão Thực.
Ai ngờ sự thật không như hắn nghĩ.
Năm kia, lão tam Thẩm gia chết vợ, mang theo một đứa con trai sống. Mẹ của hắn bởi nghe Phùng bà mụ về nhà nói khuê nữ ở nhà chồng bị khinh bỉ, liền nói đùa, nếu thật qua không nổi nữa thì tiếp về gả cho con trai nàng, thật hoàn hảo.
Cũng không phải chỉ một nhà này, phụ cận còn có mấy người goá vợ.
Loại người này phần lớn kéo theo mấy đứa nhỏ, trừ phi đặc biệt có tiền tài quyền thế muốn cưới hoàng hoa khuê nữ, đa số rất khó khăn, chỉ có thể tìm quả phụ.
Dân đen không giống gia đình nhà giàu nhiều quy củ, cách nhìn với danh tiết nhẹ một chút. Chỉ cần quy củ có mai mối, quả phụ tái giá, góa vợ lại cưới cũng vì muốn tìm người nương tựa, không ai cảm thấy có gì.
Cho nên, Phùng Trường Thuận lúc này quyết định: nếu Hoàng gia còn như vậy đối với khuê nữ hắn, nói không chừng hắn sẽ nhẫn tâm mặc kệ cháu ngoại, đem khuê nữ về nhà tái giá. Gia gia nãi nãi người ta không thương tiếc cháu gái, hắn bận tâm gì chứ!
Cũng bởi vậy, hai thông gia lời qua tiếng lại, lời tuyệt tình đều ném ra, người một phòng đều ngây dại.
Sửng sốt một hồi rồi sôi nổi khuyên can.
Hai người kia đời nào chịu nghe. Một người muốn con trai bỏ vợ, một kẻ muốn con gái bỏ chồng.
Nếu là gào khan dễ bị người nhìn ra.
Đơn giản làm bộ như con nít ngây thơ vô tri, ngược lại càng làm cho lòng người ta đau.
Tuy Lâm Xuân không biết "bỏ" là có ý gì, nhưng nhìn tình hình trong phòng, trực giác nói Đỗ Quyên lại gặp xui xẻo. Hắn gấp đến độ xem cái này, lại nhìn cái kia, không biết nên mắng ai, cũng không biết nên trợ giúp Đỗ Quyên như thế nào, bởi vậy tức giận không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần dữ tợn.
Cửu Nhi không để ý căn do thị phi. Hắn nhìn thấy một nhà Đỗ Quyên khóc quỳ trước mặt Phùng Trường Thuận và Hoàng lão cha, bởi vậy hướng bọn hắn mắng: "Đều không phải là người tốt!"
Lâm Đại Đầu thấy bộ dáng của nhi tử, cuống quít hướng Lâm Đại Mãnh nháy mắt.
Lâm Đại Mãnh được ý bảo, tằng hắng một cái, nhìn cha nháy mắt.
Lâm lý chính liền nặng nề đập bàn, há mồm mắng: "Súc sinh! Các ngươi đều không phải là người! Đây là muốn giết chết cả một gia đình này có phải không? Nhìn con trai con gái cửa nát nhà tan, các ngươi làm cha nương sẽ dễ chịu?"
Một vị cao niên trong thôn nói: "Không sai. Nháo quá mức, quay đầu cửa nát nhà tan, hai nhà đều không tốt."
Phùng Trường Thuận im lặng, một câu cũng không nói.
Hoàng lão cha càng im lặng hơn.
Hoàng đại nương muốn nói chuyện nhưng nhìn nhi tử à cháu gái ôm đầu khóc rống, há mồm ra lại khép lại. Một lần nữa nàng phát hiện, chỉ cần Đỗ Quyên xen vào, luôn có thể làm cho nàng nghẹn khuất đến tức ngực.
Lâm lý chính cao giọng đối với Hoàng lão cha nói: "Đại nhi tử ngươi đã ra riêng, chuyện nhà này nên do hắn làm chủ. Phùng Thị cũng không phạm sai lầm lớn, tuy rằng hôm kia mắng vài câu, đó cũng là tìm không được khuê nữ nên gấp gáp. Hôm nay trước mặt người ta đã dập đầu nhận sai với các ngươi. Ngươi dựa vào cái gì hưu nàng?"
Nói xong, lại chuyển hướng qua Phùng Trường Thuận: "Gả khuê nữ như bát nước hắt đi. Ngươi duỗi tay dài như vậy, muốn quản đến nhà chồng khuê nữ sao?"
Nhậm Tam Hòa bỗng nhiên hỏi Lâm Đại Mãnh nói: "Bức tử cháu gái tội gì?"
Lâm Đại Mãnh "A" một tiếng, đầu óc xoay chuyển, cười lạnh nói: "Không phải chém đầu thì chính là lưu đày. Còn có thể tốt được sao?"
Kỳ thật hắn cũng không biết nhưng Nhậm Tam Hòa nhắc nhở, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua uy hiếp.
Sắc mặt Hoàng lão cha và Hoàng đại nương liền thay đổi.
Lâm lý chính nhìn Hoàng lão cha cười lạnh nói: "Chuyện bỏ vợ không phải ngươi muốn bỏ là bỏ. Phùng Thị không phạm sai lầm lớn, ngươi muốn bỏ nàng, chẳng lẽ không có vương pháp?"