Điền Duyên

Chương 91 : Cầu thân

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Hoàng lão cha mắt thấy nháo thành như vậy, rốt cuộc ngồi lại không được, đứng lên nói với Lâm lý chính: "Trong nhà nháo đến như vậy, thêm phiền toái cho lý chính. Đổi một ngày khác ta bồi tội với lý chính."



Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn đại nhi tử, nặng nề "hừ" một tiếng, chắp tay sau lưng bước nhanh ra ngoài.



Mọi người vội kêu Hoàng Lão Thực và Phùng Thị ngăn cản.



Hoàng Lão Thực đứng lên đuổi theo ra ngoài, cha hắn sớm đi xa.



Vừa quay đầu, nhìn thấy Hoàng đại nương cũng nổi giận đùng đùng đi ra, vội vã ngăn cản cầu khẩn nói: "Nương! Đừng đi!"



Hoàng đại nương gai nhọn nói: "Không đi? Còn chỗ cho chúng ta ngồi sao?"



Rồi cũng hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, liều mạng đi.



Bọn họ vừa đi, Hoàng lão Nhị dĩ nhiên cũng đi.



Phùng Trường Thuận lại cười rộ lên, kêu Phùng Thị đứng lên bưng nước ra, pha trà một lần nữa cho đám người Lâm lý chính. Lại hướng bọn họ bồi tội, nói vì chuyện nhà của con rể liên lụy bọn họ bị khinh bỉ vân vân.



Lâm lý chính nhịn không được trách cứ hắn hôm nay quá lỗ mãng tranh cường.



Phùng Trường Thuận cũng không bác bỏ, chỉ lặp lại lời xin lỗi, nào có chút kiên cường lúc nãy.



Mọi người nghe xong trong lòng dễ chịu rất nhiều.



Phùng Trường Thuận thấy sắc mặt mọi người hòa hoãn xuống, mới nói: "Ta cũng không có biện pháp. Nếu không làm như vậy, sau này một nhà con rể càng khó qua. Các ngươi đều nhìn thấy hắn căn bản không cảm thấy mình bất công. Ta nói rõ ra, hắn không chịu nhận sai cũng không sao. Sau này còn như vậy cũng nên cố kỵ người trong thôn nói nhảm. Không giống như lúc trước, mọi người căn bản không hiểu được."



Mọi người sôi nổi gật đầu.



Chỉ có Lâm lý chính lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý với hắn nhưng không nói thêm gì.



Gia gia nãi nãi đi, tỷ muội Đỗ Quyên cũng đứng lên.



Hoàng Lão Thực tới ôm lấy Đỗ Quyên, hỏi Phùng Thị: "Có nấu nướng gì chưa? Lấy một chút cho Tước Nhi và Đỗ Quyên ăn. Náo loạn một lúc lâu rồi sợ là đói bụng."



Phùng Thị dị thường thuận theo, gật gật đầu, ôm lấy Đỗ Quyên từ trong tay hắn, đón Hoàng Tước Nhi và Lâm Xuân, Cửu Nhi đi phòng bếp.



Đỗ Quyên nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc chịu đựng qua một kiếp này.



Phía sau, Lâm lý chính cũng thở dài. Biết có Phùng Trường Thuận ở đây, có thỉnh Hoàng lão cha, hắn cũng không chịu đến, chỉ có thể đổi 1 ngày khác rồi quyết định.



Lúc mọi người đều bận rộn, Nhậm Tam Hòa kéo Lâm Đại Mãnh đi ra ngoài.
Mọi người cười vang, hòa tan bầu không khí có chút nghiêm túc vừa rồi.



Vừa thu thập xong phòng bếp đi lên, Phùng Thị lúng túng không thôi, bước lên phía trước ôm Đỗ Quyên từ trên tay Phùng Trường Thuận, vừa khiển trách: "Sao ngươi tinh nghịch như vậy? Người lớn nói chuyện, ngươi con nít chen miệng làm gì?"



Nhậm Tam Hòa vội vàng ngăn lại, nói: "Tẩu tử để nàng ở đây. Thật thú vị."



Phùng Thị đành dừng tay, hai mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Đỗ Quyên.



Đỗ Quyên nhìn nàng hì hì cười nói: "Nương, ta không tinh nghịch."



Nhậm Tam Hòa nghiêm túc trầm ngâm, mới nói với Đỗ Quyên: "Tiểu di ngươi... Là người con gái thuần lương. Từ cách nàng đối đãi ngươi và Tước Nhi có thể nhìn ra, nàng rất ôn nhu hiền lương. Từ cách nàng dạy các ngươi làm mắm tôm thịt vụn cũng có thể nhìn ra, nàng biết trì gia xử lý công việc. Lúc ông ngoại ngươi và gia gia cãi nhau, tiểu di ngươi cũng nói vài câu, có tình có lý, cương nhu đầy đủ, rất có chủ kiến..."



Lời này, chẳng những mọi người nghe bị đứng hình, ngay cả Đỗ Quyên cũng nghe choáng váng.



Lời nói này rõ ràng chững minh hắn đã suy nghĩ sâu xa, tuyệt đối không phải tùy tiện qua loa tắc trách nịnh hót, khái quát được dung mạo, năng lực và bản tính nhân phẩm của Phùng Minh Anh, đủ thấy hắn rất dụng tâm quan sát thiếu nữ kia.



Cha con Phùng Trường Thuận nghe hắn tán Phùng Minh Anh như vậy, đều hết sức cao hứng.



Đỗ Quyên cũng hết cách.



Vốn nàng còn nhỏ, lời nhẹ, lại không thể ngoài sáng chỉ trích, còn có thể làm sao?



Nhậm Tam Hòa thấy nàng ngây người, tâm tình rất tốt, tủm tỉm cười nhìn nàng.



Đỗ Quyên không quen nhìn bộ dáng đó của hắn, tròng mắt chuyển động, bỉu môi nói: "Tiểu di ta mới không cần gả cho ngươi đâu. Trong núi này có gì tốt. Tiểu di nói, ngoài núi tốt hơn."



Nhậm Tam Hòa buồn bực, không khỏi oán trách lên án nàng: "Ngày trước ngươi còn nói trong núi này có thực nhiều thứ tốt..."



Đỗ Quyên đắc ý cười nói: "Ta thích trong núi. Bởi vì cha ta ở đây, nương cũng ở đây, tỷ tỷ cũng ở đây. Cha mẹ tiểu di đều không ở nơi này, cho nên nàng không thể lại đây."



Vợ Lâm Đại Mãnh vợ thấy cái miệng nhỏ của nàng "bla bla" nói không ngừng, tuy có chút không phân rõ phải trái, nhưng thắng ở miệng lưỡi lanh lợi. Trong lòng nàng yêu chết, cười không ngừng nhìn Phùng Thị nói: "Ai yêu, khuê nữ của ta, cái miệng nhỏ nhắn này sao nói thương thế! Nhậm huynh đệ, xem ra mối hôn sự này ngươi phải yêu cầu cháu ngoại đáp ứng trước, sau đó mới đến phiên Phùng thúc."



Mọi người đều cười to.



Nhậm Tam Hòa lại nghĩ, Phùng gia khẳng định sẽ đáp ứng, mấu chốt là Đỗ Quyên.



Nghĩ xong, hắn ôn nhu hỏi Đỗ Quyên nói: "Nếu tiểu di ngươi đáp ứng thì sao?"



Đỗ Quyên cảnh giác nhìn hắn —— Như thế nào, tính toán dùng vẻ bề ngoài quyến rũ "Lolita"?