Điền Duyên

Chương 92 : Định thân

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Đỗ Quyên có thể trả lời như thế nào đây?



Đành phải gật đầu.



Mấu chốt là, sự tình tiến triển thế nào sợ là nàng không thể ngăn cản.



Phùng Trường Thuận vỗ nhẹ đầu nàng, cười nhạo nói: "Lúc mẹ ngươi gả đến đây, ta cùng bà ngoại ngươi cũng không ở nơi này đâu."



Đỗ Quyên không nói gì nhưng cố ý cười hỏi: "Ta và tỷ tỷ cũng không ở đây?"



Quả nhiên, mọi người lại ầm ầm cười to.



Phùng Thị vội đi tới, không cho nàng nói lung tung, gọi nàng đi rửa mặt ngủ.



Đỗ Quyên đành phải nhảy xuống từ trên người ông ngoại, đi theo nương.



Trong phòng bếp, Phùng Minh Anh dẫn Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên nấu nước rửa mặt rửa chân.



Hồi nãy nàng ở phòng phía đông, đã biết chuyện Nhậm Tam Hòa cầu hôn, cũng nghe thấy được Đỗ Quyên nói không cho nàng gả tới đây. Lúc này mặt nàng đỏ hồng nhìn Đỗ Quyên, xấu hổ cười, không biết nên mắng nàng hay như thế nào.



Đỗ Quyên cũng nhìn nàng ngây ngô cười.



Trời đất chứng giám, nàng vì tiểu di tốt, không phải muốn cầm gậy đánh uyên ương.



Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên ngồi trên ghế nhỏ, ngâm chân trong bồn rửa.



Nàng nhìn nhìn muội muội, rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Đỗ Quyên, Nhậm thúc tốt, sao ngươi không muốn tiểu di gả cho hắn?"



Phùng Minh Anh ngồi xổm bên cạnh bộn, giúp hai chị em chà chân, nghe vậy ngước nhìn Đỗ Quyên, nhìn nàng trả lời như thế nào, rốt cuộc là tâm tư gì.



Đỗ Quyên cúi đầu suy nghĩ.



Nàng cũng muốn khuyên bảo Phùng Minh Anh đừng gả cho Nhậm Tam Hòa.



Không lý do, chỉ là nàng bất an.



Suy nghĩ một lúc, nàng mới nói: "Nhà Nhậm thúc chỉ có một người, không náo nhiệt chút nào."



Đây chính là nhắc nhở Phùng Minh Anh, người này không rõ lai lịch.



Phùng Minh Anh phốc xuy một tiếng cười, liếc nàng một cái nói: "Nhà bà nội ngươi nhiều người, náo nhiệt, hôm nay thiếu chút nữa làm cho cả nhà ngươi đi nhảy sông."



Đỗ Quyên nghe xong thực buồn bực.




Nông thôn không có bí mật. Lời Nhậm Tam Hòa khen Phùng Minh Anh đã sớm truyền khắp.



Ca tẩu nhà mẹ đẻ nàng nghe xong lập tức biến sắc mặt, tức giận không thôi.



Chị dâu nàng kỳ quái hỏi: "Sao nàng muốn gả muội muội vào đây?"



Bình thường, người ngoài núi đều không muốn gả khuê nữ vào trong núi, ghét bỏ đường núi khó đi, quê mùa hủ lậu, vì vậy nàng mới hỏi như vậy.



Hoàng đại nương hận nói: "Làm chi? Còn không phải muốn đưa muội muội vào để giúp đỡ. Cho rằng bám vào Nhậm tiểu ca, lại thêm cha mẹ nuôi của Đỗ Quyên, từ nay về sau có chỗ dựa, càng không đem ta và cha hắn đặt trong mắt."



Ca ca của nàng hỏi: "Đỗ Quyên là cháu của ngươi, Lâm gia có thể bênh nàng sao?"



Hoàng đại nương bĩu môi, nói Lâm gia có ý định kết thân với Hoàng gia. Tương lai không phải Cửu Nhi thì là Lâm Xuân sẽ cưới Đỗ Quyên.



Chị dâu nàng giật mình hỏi: "Là thật? Ta còn muốn Đỗ Quyên a."



Năm trước nàng đến đã nhìn trúng Đỗ Quyên, rất xứng đôi với cháu mình. Lúc tắm ba ngày, Hoàng đại nương đã cầm một bộ xiêm y của Đỗ Quyên đưa cho đứa cháu trai nhỏ nhất.



Hoàng đại nương vội vàng hỏi: "Ngươi nói là Ngưu Nhi?"



Chị dâu nàng gật đầu.



Hoàng đại nương nhìn Hoàng lão cha, hai người đều có tâm tư.



Lẽ ra cùng Lâm gia kết thân, người bình thường đều cầu còn không được. Nhưng bọn hắn đã cùng đại nhi tử phân gia, rõ ràng Lâm gia thân với nhà nhi tử hơn, xếp bọn họ làm gia gia nãi nãi ở phía sau, xa cách một tầng.



Nếu đem Đỗ Quyên hứa cho cháu trai nhà mẹ đẻ Hoàng đại nương, vậy thì không cần phải nói, bên kia khẳng định sẽ lấy nhà cũ bên này là chủ, thân càng thêm thân.



Bởi vậy, Hoàng lão cha là người đầu tiên đáp: "Đây là chuyện tốt. Cứ quyết định như vậy. Định thân xong kết thân."



Hoàng đại nương lại do dự nói: "Sợ vợ lão Đại không bằng lòng. Xem nàng cùng Lâm gia thân thiết, so với chúng ta còn thân hơn. Nàng muốn dựa vào cửa này thân cậy thế đâu!"



Nói thật, nàng thật sợ Phùng Thị khóc nháo tìm chết.



Tính tình nàng thật cương liệt, không phải làm bộ làm tịch, là thật tìm chết.



Những lời này chọc trúng cây gai trong lòng Hoàng lão cha. Hắn vỗ bàn trừng mắt quát: "Không bằng lòng? Không bằng lòng cũng phải vui vẻ! Hừ, tưởng ỷ vào người ngoài nhưng cũng phải coi ta có hứa hay không! Đỗ Quyên là cháu gái Hoàng gia ta, ta muốn đem nàng gả cho ai thì gả cho người đó! Tước Nhi cũng giống vậy."



Hắn quyết định: quyết không cho cháu gái cùng Lâm gia định thân.



Nếu Lâm gia chướng mắt hắn, hắn cũng không nghĩ cùng bọn họ làm thân. Gả cháu gái cho bọn họ, con dâu càng được nước, sau này càng bất hiếu, Phùng Trường Thuận càng phong cảnh.