Điền Viên Cẩm Tú

Chương 102 : Không phải ruột thịt

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


Đào Hoa muốn từ chối. Nàng thấy làm gì có đạo lý nào bắt nàng mang của hội của mình cho tiểu thúc đi học chứ? Hơn nữa, đây cũng chỉ là anh em họ của chồng nàng mà thôi.



Chỉ có điều, nàng không tiện phản bác lại, bởi vì dù sao Hà lão bà cũng nói là mượn rồi. Nàng biết đó chỉ là một cớ, bà2ta sẽ không trả lại đâu. Trước đây cũng thế, bà ta từng “mượn” nàng rất nhiều thứ, nhưng đến nay vẫn chưa trả lại món nào.



Đào Hoa biết, hồi môn của nàng hôm nay khó có thể lấy lại toàn bộ, nhưng bọn họ còn lấy luôn cả đồ cưới mà mẹ nàng trao cho nàng, là một cây trâm đuối phượng bằng bạc được bà ngoại8truyền lại trước khi qua đời, cũng là vật kỷ niệm duy nhất của bà ngoại với mẹ.



Bình thường mẹ nàng còn không nỡ đeo, nếu không phải vì chuẩn bị đồ cưới cho nàng, thì mẹ nàng cũng không lấy ra đầu.



Do đó Đào Hoa nói, những thứ khác họ có thể lấy đi, nhưng cây trầm đuối phương này phải để lại cho nàng.



Bọn họ đương6nhiên không chịu, thậm chí còn không để ý còn có người ngoài là Hà Ngũ Nương đang đứng nhìn đã chửi Đào Hoa như tát nước vào mặt, nói nàng hẹp hòi, không nỡ cho một cây trâm cũ, không chịu trợ giúp gia đình chồng các thứ.



Đào Hoa thấy cây trâm đuối phương đã cắm trên đầu cô em chồng, lại nhìn Hà lão bà cùng3hai bà thím, trên đầu, trên tay họ ít nhiều đều có những đồ trang sức khác của nàng. Thậm chí bộ đồ cô em chồng đang mặc trên người cũng là bộ chính tay mẹ nàng may cho mang đi xuất giá.



Vì thế Đào Hoa liền hỏi họ, họ lấy đồ cưới đi chẳng phải là vì muốn cho Hà tủ tài có tiền đến Phủ Thành5đọc sách sao? Sao giờ lại nằm hết trên người họ vậy?



Mấy người đó còn chống chế, nói cái gì mà chỉ đeo chơi một lúc thôi.



Đào Hoa đương nhiên không tin lời giải thích của họ, nhưng cũng không tiện trực tiếp phản bác. Có điều nàng kiên quyết muốn lấy cây trâm đuôi phượng về. Mấy người đó nào chịu, Đào Hoa thấy họ muốn rời đi liền vội vàng chạy tới giữ cô em chồng, muốn đòi cây trâm.



Cô em chồng không cho! Đang lúc giằng co, cô em chồng liền đẩy Đào Hoa ngã xuống đất.



Bọn họ thấy Đào Hoa bị ngã, còn không ngừng kêu đau, nhưng họ lại nói Đào Hoa giả bộ, ngã một cái thì sao xảy ra chuyện được.



Hà Ngũ Nương sợ Đào Hoa xảy ra chuyện, bèn khuyên đám người đó mời đại phu tới xem sao. Ấy thế mà Hà lão bà còn mắng nàng lo việc bạo động, khinh thường đi ra ngoài.



Sau đó, Hà Ngũ Nương vẫn không yên tâm, đỡ Đào Hoa về phòng rồi gọi đại phu trong thôn tới khám cho Đào Hoa.




“Là Hà Đại Sơn, họ đã về rồi.” Bà lão nói.



Hà Ngũ Nương đi ra mở cửa.



“Hà tẩu, Đào Hoa sao rồi?” Hà Đại Sơn còn chưa vào tới cửa đã sốt ruột hỏi.



Tử La thấy vẻ mặt lo lắng của Hà Đại Sơn, cả biểu hiện ngày hôm nay của hắn, cảm thấy Hà Đại Sơn đối xử rất thật lòng với Đào Hoa tỷ.



Cho nên, Tử La cũng muốn giúp hắn và Đào Hoa tỷ một lần.



Nếu, Hà Lão Thực không phải là con ruột của vợ chồng Hà lão bà, thì họ có thể giúp nhà Đào Hoa tỷ thoát khỏi Hà gia.



Suy cho cùng, Tử La thấy cực phẩm Hà gia không phải dạng vừa. Nếu như Đào Hoa tỷ không triệt để rời khỏi Hà gia thì sau này Đào Hoa tỷ đừng hòng sống những ngày tháng êm đềm hạnh phúc.



Cho dù họ và Trần thẩm có thể giúp Đào Hoa tỷ thoát nạn lần này. Nhưng sau này thì sao, họ và Trần thẩm không thể có mặt kịp thời để giải nguy cho Đào Hoa tỷ mãi được.



Cho nên, phải để gia đình Đào Hoa tỷ thoát khỏi đám cực phẩm Hà gia này mới là cách giải quyết tốt nhất.



Tuy nhiên còn phải xem ý định của Hà Đại Sơn như thế nào rồi mới quyết định được. Nếu Hà Đại Sơn cũng nghĩ như vậy, tất nhiên Tử La không ngại giúp họ một tay. Nhưng nếu như Hà Đại Sơn cứ một mực tuân theo Hà lão bà, không có ý chống đối, thì Tử La cũng hết cách cứu họ.



Nàng không thể ép Hà Đại Sơn và Hà lão bà cắt đứt quan hệ được.



Bây giờ Tử La chỉ có mong Hà Đại Sơn sẽ không ngu muội hiếu thảo đến mức ấy thôi



Lúc này, Hà lão bà lại cất tiếng mắng.