Điền Viên Cẩm Tú

Chương 105 : Tử thụ phúc hắc

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


Hà Liễu thị nghe Hà Đại Sơn nói như vậy, đau lòng khóc lên. Con trai bà hiểu chuyện như thế, luôn bảo vệ người cha người mẹ vô dụng này. Bà2đã có lỗi với con suốt bao nhiêu năm rồi.



Bây giờ bà mới biết con trai gánh chịu thay mình biết bao nhiêu oan ức, nghĩ đến mình hại con nhiều năm8như thế, bà quyết định mình không thể cứ mãi yếu đuối nữa.



“Cha nó, ông đồng ý đi. Chúng ta khổ sở cũng không sao, nhưng không thể để con cháu mình6bị bắt nạt, vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được”



“Ông xem Sơn Tử nhà chúng ta, bao nhiêu năm qua vì cha mẹ vô dụng mà phải chịu nhiều ấm ức. Nó3ở trấn trên làm thuê học nghề cũng bị bà bà lên tìm chưởng quỹ đòi tiền công, không thể làm việc tiếp được nữa. Công việc đó tốt đến chừng nào,5nếu bà bà không lên trấn gây sự, thì Sơn Tử sao phải về thôn làm ruộng như chúng ta? Cứ nghĩ đến chuyện con nó vì chúng ta mới như thế, lòng ta lại đau như cắt”.



Hà Lão Thực nghe con trai và vợ nói xong, trong lòng cũng cảm khái vạn phần. Nhiều năm như vậy, vợ con ông đều đã vì ông mà chịu nhiều đau khổ.



Vợ ông, gả cho ông bao nhiêu năm cũng không hề kể khổ, bà ở Hà gia vẫn luôn im lặng nhẫn nhịn, xưa nay chưa từng nói với ông những lời này.



Hà Lão Thực nhìn mái tóc hoa râm của VỢ, cả viền mắt đỏ lên của con trai, lại nghĩ tới hành động nhẫn tâm của Hà lão bà với con dâu và tôn tử chưa ra đời của mình, thấy chết không cứu. Ông đột nhiên cảm thấy mình thật đáng chết. Ông muốn báo đáp đám người Hà lão bà thì chỉ là mình ông nợ Hà gia bọn họ, còn vợ con ông không hề nợ mấy người đó. Sao ông lại ngồi im nhìn vợ con vì mình chịu nhiều oan ức vậy chứ? Sao ông có thể ích kỷ như vậy?



“Chúng ta dọn khỏi Hà gia, về Cao gia thổn thôi. Bao nhiêu năm qua chúng ta luôn ở nhà họ Hà nhẫn nhục chịu khổ, coi như đã báo đáp xong ơn nuôi dưỡng rồi. Bây giờ chúng ta rời đi cũng không có gì có lỗi với nhà họ cả” Hà Lão Thực nói.



“Cha, cha đồng ý rồi?! Vậy tốt quá!” Hà Đại Sơn nghe xong ánh mắt bừng sáng.



“Có điều bà nội con năm đó đã bán hết ruộng đất nhà họ Cao chúng ta, giờ chúng ta quay về Cao gia thôn thì cũng không có gì trong tay, làm sao sống đây?” Hà Lão Thực nghĩ tới đây lại lo lắng. Cũng tại ông vô dụng, nhiều năm như vậy mà chẳng tiết kiệm được một đồng cho con trai.



“Mọi người có thể đến thôn của chúng cháu! Đại tỷ, như vậy mọi người có thể làm hàng xóm của chúng ta rồi, còn cả Thụ đại ca nữa.” Thiết Trụ nói.



“Như vậy sao được! Nếu không thì chúng ta vẫn ở lại Hà gia thôn đi. Cùng lắm, cùng lắm thì chúng ta chia nhà, ở riêng” Hà Lão Thực khó xử nói.




“Chúng ta cần phải khiến cho Hà lão bà làm loạn lên mới được! Như vậy thì chỉ cần là người hiểu chuyện cũng thấy rõ Hà lão bà không đúng. Đến lúc đó Trần thúc sẽ nói những câu như Hà lão bà không chia gia sản cho nhà Đào Hoa tỷ mà chỉ bồi thường tiền cũng được, trừ phi nhà bọn họ không phải là con cháu Hà gia, còn nếu không, thì bà ta nhất định phải chia tài sản cho nhà Đào Hoa tỷ”



“Có điều, cháu nghĩ cho dù chúng ta không nhắc nhở Hà lão bà điều này thì bà ta cũng nghĩ ra thôi, không chần chừ phải sạch quan hệ với nhà Đào Hoa tỷ. Như thế càng tốt, chưa cần chúng ta nói thì bà ta đã nói trước rồi. Nhưng nếu Hà lão bà không nghĩ ra, thì chúng ta có thể nhắc nhở bà ta một chút.” Tử Thụ nói.



Tử La nghe Tử Thụ nói xong, không khỏi cảm thán: Đại ca đúng là phúc hắc*!



* Phúc hắc: phúc là bụng, hắc là đen, phúc hắc là bụng dạ đen tối.



Tử La không khỏi nghĩ, dù mẹ con Hà lão bà có thông minh đến đâu, khi đối đầu với Tử Thụ thì cũng chỉ thất bại mà thôi. Tử La còn cảm khái, cũng may Tử Thụ không phải kẻ thù của nàng mà là Đại ca yêu thương nàng nhất. Nếu không, dù đích thân nàng đối đầu với Tử Thụ cũng có thể sẽ chịu thiệt.



“Thụ đại ca, chiều này của huynh đúng là cao siêu thật! Tin rằng Hà lão bà chắc chắn không ngờ chúng ta căn bản không phải muốn bà ta bồi thường bạc, chia gia sản, mà là chờ bà ta tự mình cho nhà Đại tỷ rời đi” Thiết Trụ vỗ tay nói.



Hà Đại Sơn nghe Tử Thụ nói xong, không khỏi quan sát huynh muội Tử La lần nữa. Trước đây hắn nghe Đào Hoa nói mấy huynh muội nhà này bất phàm, nhưng cũng không ngờ đám Tử Thụ lại thông tuệ đến vậy, còn hiểu đạo lý đối nhân xử thế nữa.



Hắn tự nhận mình trưởng thành hơn bạn cùng trang lứa trong thôn, nhưng cũng không nghĩ sâu xa được như vậy, thế là không khỏi kính nể Tử Thụ còn nhỏ tuổi đã cực kỳ thông minh.



“Đương nhiên, nếu như người nhà họ Hà thật sự hối cải, biết sửa sai, cho nhà Đào Hoa tỷ ra ở riêng, còn bồi thường tiền thuốc thang và chia tài sản công bằng, thì dù nhà Đào Hoa tỷ không hoàn toàn thoát khỏi Hà gia, nhưng ở riêng thì cũng được” Tử Thụ nói tiếp.



Tử La nghe xong suýt nữa không nhịn được bật cười: Đại ca, huynh đủ rồi đấy!



Haha, Tử La rất chờ mong biểu hiện Hà lão bà đây.