Điền Viên Cẩm Tú

Chương 104 : Hà đại sơn khẩn cầu

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


Hà gia nhị tức phụ tóc tại cũng bù xù, trên mặt có mấy vết cào, quần áo cũng bị kéo lộn xộn.



Hà gia tam tức phụ còn thảm hơn Nhị tẩu của bà ta. Ngoài tóc và quần áo bị kéo không còn hình dạng gì2nữa, thì trên mặt, trên cổ đều có vết cào.



Hà Hoa thảm nhất, nàng ta không chỉ bị giật tóc, bị kéo quần áo, trên mặt trên cổ đều có vết cào, mà mặt cũng bị đánh sưng như đầu heo, trông chẳng khác gì con điên.8Xem ra ban nãy Trần thẩm đánh nhau loạn hết lên nhưng vẫn còn lý trí. Bà ít đánh Hà lão bà, dù sao bối phận Hà lão bà vẫn lớn hơn bà, nếu bà đánh Hà lão bà thì sẽ bị chỉ trích, có điều đánh6nhau loạn như thế vô tình bị thương cũng không sao, có điều không đánh quá nặng là được.



Với hai người con dâu của Hà lão bà, còn cả Hà Hoa thì Trần thẩm không khách khí như vậy.



Đương nhiên Trần thẩm cũng sẽ chăm sóc cẩn3thận hai mẹ con Hà Hoa, ai bảo Trần thẩm nghe được Ngũ nương nói hơn nửa năm qua Đào Hoa ở Hà gia bị hai mẹ con Hà Hoa này bắt nạt nhiều nhất. Hơn nữa lần này Đào Hoa xảy ra chuyện là vì bị5Hà Hoa đẩy, nếu không đánh mẹ con Hà Hoa một trận, làm sao Trần thẩm có thể nuốt trôi cục tức này được.



“Thôn trưởng, ông phải làm chủ cho chúng ta! Đừng để người ngoài thân leo lên đầu lên cổ chúng ta như vậy!” Hà lão bà cáo trạng trước. Hai bà con dâu, cả Hà Hoa cũng mồm năm miệng mười gào lên.



“Im miệng! Tất cả im miệng cho ta! Mấy người như thế này còn ra thể thống gì nữa chứ? Hà lão bà, bà từng này tuổi rồi vẫn còn đánh nhau với đám tiểu bối kiểu đấy à? Nhìn mấy người xem, ra thế này còn nói cái gì nữa, còn không mau về nhà rửa mặt chải đầu lại, trông chẳng khác gì mấy kẻ điên cả! Thể diện Hà gia thôn chúng ta đều bị mấy người làm mất sạch rồi!”



Hà thôn trưởng tức điên lên, ông chỉ vào mẹ con Hà lão bà mắng.



Hà thôn trưởng dù so về tuổi tác hay bối phận cũng đều không thấp hơn Hà lão bà, hơn nữa ông là thôn trưởng, Hà lão bà trước giờ vẫn kiêng kỵ ông. Có điều bây giờ bà ta đang tức giận. Mấy năm qua bà ta ở Hà gia nói một không ai dám cãi hai, bây giờ bị người ta đánh cho một trận, còn bị thôn trưởng mắng, đương nhiên bà ta không chịu nổi cơn tức này: “Thôn trưởng, người ta đều đánh tới cửa rồi, ông còn nói giúp mấy kẻ ngoài thôn này sao?”
“Nhưng chúng ta không thể đánh bọn họ nhiều lần được. Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể rảnh rỗi tới đây. Lỡ sau này xảy ra chuyện khẩn cấp như hôm nay, chúng ta lại không thể chạy đến kịp thì sao? Vậy mới nói, con nghĩ lát nữa chúng ta nên thừa dịp đám người Hà lão bà đuối lý, bắt bà ta đồng ý cho gia đình Đại tỷ ra ở riêng thì tốt hơn, như thế chúng ta cũng không cần lo đám người Hà lão bà bắt nạt Đại tỷ nữa” Thiết Đản nói.



“Ta cảm thấy Thiết Đản nói rất đúng! Ông bà thông gia, Đại Sơn, mọi người thấy thế nào?” Giọng điệu của Trần thúc vô cùng nghiêm túc.



Ban nãy đám người Hà lão bà đi rồi, vợ chồng Hà Lão Thực thấy Hà Đại Sơn ở lại, thế là bọn họ cũng ở lại. Bây giờ nói đến chuyện ra ở riêng, Trần thúc liền thăm dò thái độ của Hà Lão Thực, Hà Đại Sơn. Dù sao chuyện hôm nay ông cũng có chút trách hai người này.



Hà Đại Sơn nghe nhạc phụ nói vậy liền cảm nhận được khí thế nguy hiểm. Hắn biết nhạc phụ nhạc mẫu không phải không trách cứ hắn. Nhưng hắn cũng hiểu được tâm tình của bọn họ. Nếu hắn có con gái gả tới nhà người ta bị ức hiếp như thế, hắn đương nhiên cũng tức giận.



Thế là trước khi cha mẹ lên tiếng, Hà Đại Sơn nói: “Nhạc phụ nói rất đúng, thực ra con đã nghĩ tới chuyện ra ở riêng từ rất lâu rồi. Con không đành lòng nhìn cha mẹ con ở Hà gia bị bắt nạt ức hiếp, còn phải làm trâu làm ngựa cho Hà gia mãi được. Nhất là mẹ con, từ khi gả cho Hà gia tới giờ chưa từng sống một ngày tốt đẹp, ngày nào cũng bị bà nội đánh chửi. Mỗi lần thấy mẹ bị đánh chửi như thế, lòng con đều đau như dao cắt”



“Con biết cha không phải con ruột của nhà họ Hà nên cha mẹ ở nhà không có tiếng nói, vì vậy con luôn cố gắng làm việc, con lên trấn trên làm thuê, hy vọng có chút tiến độ, cha mẹ ở nhà cũng tốt hơn một chút. Nhưng kết quả thì sao, bà nội chẳng quan tâm con có tiền đồ hay không, bọn họ chỉ là thấy con đưa tiền thì sắc mặt tốt hơn một chút, mà địa vị của cha mẹ ở nhà không hề thay đổi. Vậy nên con đã nghĩ thông suốt rồi. Hà gia chưa bao giờ xem chúng ta là người một nhà. Nhất là sau khi cưới Đào Hoa, bọn họ đối xử tệ bạc với Đào Hoa như vậy, con càng quyết tâm muốn ra ở riêng. Chỉ là con vẫn chưa tìm được lý do chính đáng để dọn ra ngoài thôi.”



Hà Đại Sơn càng nói, tâm tình cảng kích động, đến cuối giọng nói đã pha lẫn chút nghẹn ngào.



“Bây giờ là cơ hội tốt nhất để ra ở riêng. Cha mẹ, cha mẹ đồng ý cho chúng con ra ở riêng đi!” Hà Đại Sơn khẩn cầu cha mẹ hắn.