Điền Viên Cẩm Tú

Chương 117 : Lại bán hết nhẵn

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


Tử La thấy mọi người đều nghỉ, đề nghị: “Chúng ta đi tính xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền đi. Sau đó đưa tiền viết câu đối với chữ Phúc cho các huynh, chỗ còn lại chúng ta và Đại Sơn huynh chia nhau. Mọi người2thấy vậy có được không?”



Nàng muốn nhân cơ hội này khích lệ sự nhiệt tình của mọi người.



“Được đó, thẩm không thấy tận mắt nên cứ ngỡ như đang mơ vậy.” Trần Thẩm nói.



Mọi người nghe xong cũng sôi nổi tán thành.



Tử La mang chỗ bạc hôm nay8kiếm được ra để lên bàn, nhìn đống tiền xu chất thành ngọn núi nhỏ, ai cũng thấy kích động.



Tử La thầm nghĩ, đây có lẽ chính là đếm tiền mỏi tay trong truyền thuyết đấy, toàn là tiền xu mà.



“Tất cả cùng đếm đi cho nhanh. Thế6này đi, cứ một trăm đồng chúng ta xấu thành một chuỗi.” Tử Thụ nhìn tiền đồng rải đầy trên bàn, cậu biết phải kêu mọi người cùng đếm mới nhanh hết được.



“Được đấy, để thích đếm tiền nhất!” Tử Hiên nói.



“Đúng đúng, đệ chưa từng nhìn thấy3nhiều tiền đồng thế bao giờ đầu.” Thiết Trụ cũng gật đầu đầy hưng phấn.



“Một, hai, ba, bốn...”



Cả căn phòng chỉ toàn tiếng người đếm tiền.



“Có tổng cộng một ngàn tám trăm bảy mươi hai văn tiến.” Tử Thụ tổng kết lại số tiền mọi người đã đếm,5thấy có mười tám xâu tiền, còn dư bảy mươi hai văn.



“Hôm nay chúng ta cần một trăm bộ câu đối lên trấn trên bán, mỗi bộ câu đối mười văn tiền, một trăm bộ là một ngàn văn tiền. Tiếp theo là chữ Phúc, hôm nay bán hai trăm tờ, tức là bốn trăm văn tiền. Cuối cùng là trầm hoa cài đầu, mỗi cái năm văn tiền, tổng cộng là năm trăm văn tiền. Theo đó mà tính thì phải được một ngàn chín trăm văn tiền, nhưng chúng ta còn tặng kèm một ít chữ Phúc cho người mua câu đối nữa nên một ngàn tám trăm bảy mươi hai văn là đúng rồi. Đại ca, A La tính đúng không?” Tử La cố ý làm bộ như không chắc chắn lắm hỏi là Tử Thụ.



“Tốt lắm, A La học số học giỏi quá. Vậy A La tính tiếp xong, trừ chi phí ban đầu, hôm nay muội kiếm được bao nhiêu tiền.” Tử Thụ khích lệ nàng.



“Một bộ câu đối tiền giấy đỏ với mực khoảng năm văn tiền, thêm tiền viết câu đối là hai văn nữa, nên tiền sản xuất một bộ câu đối là bảy văn. Chúng ta bán mười văn tiền một bộ câu đối, một trăm bộ câu đối lời ba trăm văn tiền. Còn chữ Phúc thì... tiền bút mực khoảng một văn gì đó, sau đó tiền nhân công cũng mất hai văn mười tờ, như thể thì chi phí cho một chữ Phúc là....”



Thấy số tiền không phải là số tròn, vốn dĩ Tử La định nói năm tờ chữ Phúc cần sáu văn tiền, nhưng nàng không thể biểu hiện quá thông minh, đành làm vẻ mặt ngơ ngác.
Đợi Cao Đại Sơn hoàn hồn, hắn bắt đầu cảm ơn huynh muội Tử La.



Cao Đại Sơn biết, nếu không có huynh muội Tử La, căn bản hắn không có khả năng kiếm được nhiều như thế. Hắn cũng biết mấy huynh muội họ có ý giúp mình.



Sau khi chia bạc cho Cao Đại Sơn, Tử La bắt đầu phát tiền công viết câu đối và chữ Phúc.



Đây là những lời Tử La đã nói lúc ở trấn trên.



Hôm nay bán được một trăm bộ câu đối, Tử Thụ và Tử Hiên mỗi người viết ba lăm bộ câu đối, còn ba mươi bộ do Thiết Đản viết. Tử Thụ, Tử Hiên được 70 văn tiền, Thiết Đản cũng được 60 văn.



Mấy người Tử La viết chữ Phúc được chia tầm mười văn tiền.



“Không thể ngờ Thiết Đản, Thiết Trụ cũng có thể dựa vào học thức kiếm tiền.” Trần thúc nhìn thấy Thiết Đản, Thiết Trụ dùng những gì mình học ở thư viện kiếm được tiền cũng thấy kích động.



Nhà bọn họ dùng nhiều tiền như thế nuôi hai đứa đi học, tuy có kỳ vọng đi thi lấy công danh, nhưng trước mắt vẫn chưa thấy hiệu quả của việc đọc sách. Bây giờ thấy hai huynh đệ Thiết Đản có thể dựa vào học thức kiếm tiền, sao ông không mừng cơ chứ.



Ngày hôm sau, tỷ muội Tử La lại đi cùng đám Tử Thụ lên trấn trên bày quán bán câu đối, chữ Phúc và trâm cài.



Hôm nay, sạp hàng của tỷ muội Tử La còn nóng hơn hôm qua.



Câu đối, chữ Phúc và trâm cài đầu nhà các nàng lại bán hết sạch.



Rất nhiều người đều nghe tin mà đến. Câu đối với chữ Phúc nhà Tử La đúng là lần đầu tiên có mặt trong trận, còn trâm cài đầu các nàng bán đúng là tinh xảo, mới mẻ hơn các tiệm ở đây.



Một trăm hai mươi bộ câu đối, một trăm tờ chữ Phúc, tỷ muội Tử La mang đến bạn chưa đến hai canh giờ đã hết sạch.



Còn trầm hoa cài đầu, hôm nay các nàng đã mang nhiều gấp đôi so với hôm qua, nhưng vẫn xem nhẹ năng lực mua sắm của mọi người.



Hai trăm cái hoa cài đầu, trước khi đám Tử Thụ tan học thì tỷ muội Tử La đã bán hết rồi. Tỷ muội họ còn tưởng chỗ trầm này đủ để họ bán một ngày cơ.