Điền Viên Cẩm Tú

Chương 125 : Hội hoa đăng

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


Ý của Mạc Vân Thiên là trách nàng hôm nay tự đưa mình vào tình huống nguy hiểm.



“Nhưng mà Đại tỷ, Nhị tỷ rất quan trọng với A La”



Tử La nói câu đó xong liền thấy ánh mắt Mạc Vân Thiên nhìn mình càng trở nên nguy hiểm, vội vàng nói tiếp: “Có điều sau2này A La sẽ cẩn thận, không để mình gặp nguy hiểm như vậy nữa!”



Như vậy Mạc Vân Thiên mới lộ ra ánh mắt xem như muội thức thời.



Tử La thấy dáng vẻ khó chịu của Mạc Vân Thiên thì không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không dám bật cười thành tiếng.



Tử La8có ngốc thế nào cũng biết Mạc Vân Thiên đang quan tâm mình. Nàng cũng vô cùng cảm động vì sự quan tâm đó. Nàng nghĩ đến thân phận của Mạc Vân Thiên - Trần Bắc Hầu mặc dù vẻ vang, thống soái hai mươi vạn quân Mạc gia khiến người ta hâm mộ, nhưng6Mạc Vân Thiên quanh năm trấn giữ biến thành. Mà biến thành chiến sự thay đổi trong nháy mắt, Mạc Vân Thiến bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện chẳng lành. Sau lưng vinh quang là muôn vàn hiểm nguy, Tử la không khỏi lo lắng cho hắn.



Thế là Tử La xoay đầu3nhìn Mạc Vân Thiên, nghiêm túc nói: “A La đồng ý với Mạc đại ca sẽ không để mình gặp nguy hiểm. Vậy Mạc đại ca, huynh thường ở biến thành, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, huynh cũng phải đồng ý với A La là phải bảo vệ bản thân,5đừng để bản thân rơi vào hiểm cảnh có được không?”



Mạc Vân Thiên nghe Tử La nói vậy, lại nhìn ánh mắt chờ đợi của nàng, không khỏi nhớ tới lời Dung Phong nói. Ở thị trấn, trong khi mọi người đều hâm mộ thân phận cùng vinh quang mà hắn có, thì Tử La lại nghĩ đến những vất vả gian nan hắn đã phải trải qua. Mạc Vân Thiên nghĩ tới đây, lại nhìn Tử La vẫn còn kiên trì nhìn hắn, giống như hắn không đồng ý thì nàng sẽ không từ bỏ vậy. Trái tim Mạc Vân Thiên nóng lên, cõi lòng lạnh lẽo bấy lâu như bị hòa tan.



“Được.”



Tử La thấy Mạc Vân Thiên đồng ý rồi mới yên lòng, hớn hở nói: “Vậy chúng ta ngoắc tay có được không?”



Mạc Vân Thiên nhìn Tử La cười xán lạn, chợt cảm thấy nụ cười của Tử La như ánh mặt trời chiếu vào lòng hắn, khiến hắn như thấy không khí mùa xuân vậy.



“Mạc đại ca?” Tử La thấy Mạc Vân Thiên chỉ nhìn mình mà không nói gì, không khỏi hỏi ra tiếng.



Mạc Vân Thiên phục hồi tinh thần lại, nghiêm túc nhìn Tử La, giơ tay ra ngoắc tay với Tử La, trịnh trọng hứa: “Ta đồng ý với A La!”



“Được!” Tử La cùng Mạc Vân Thiên ngoắc tay xong, lại hào hứng nói với Mạc Vân Thiên: “Mạc đại ca, huynh dạy A La cưỡi ngựa được không?”



“Bây giờ muội còn quá nhỏ, chờ hai năm nữa ta dạy muội cưỡi ngựa. Bây giờ ta dạy muội điều khiển ngựa trước”



“Được, vậy huynh dạy ta điều khiển ngựa trước, chờ ta lớn lên rồi huynh nhớ phải dạy ta cưỡi ngựa đấy, cưỡi ngựa phi nhanh giống đại ca có được không?”



“Ừ!”



Sau đó Mạc Vân Thiên dạy Tử La điều khiển ngựa.
Trên đường đèn đuốc sáng trưng, đám người Tử La đi trên đường lớn, nhìn thấy nhiều sạp hàng bắt đầu tổ chức thi đổ đèn.



Mấy người Dung Phong vô cùng hứng thú.



Sau đó trừ Chu Viễn ra thì những nam tử còn lại đều thắng được một hoặc hai hoa đăng.



Thế là Chu Viễn bị Tử Đào khinh bỉ một trận, khiến Chu Viễn xấu hổ tới mức muốn chui xuống lỗ.



Chơi đố đèn xong, Lưu Hoành đề nghị mọi người đi ra bờ sông thả đèn cầu nguyện.



Lúc các nàng đến bờ sông thì đã có rất nhiều người thả đèn rồi, thế là bọn họ gia nhập đội ngũ thả đèn ước nguyện.



Tử La ước: Nguyện năm tháng tĩnh lặng, một đời bình an. Nguyện kiếp sau còn có thể gặp những người thân thiết.



Mạc Vân Thiên nhìn gò má xinh xắn của Tử La dưới ánh đèn. Thấy nàng tập trung cầu nguyện, hắn không khỏi nghĩ ước nguyện của Tử La có mình không?



Thế là trời xui đất khiến, Mạc Vân Thiện ước một điều: Mong A La một đời bình an không sầu muộn.



Sau đó đám người Tử Ta đi dạo trên đường rất lâu, cũng ăn rất nhiều đồ ăn vặt.



Tử La lưu luyến thời khắc ấm áp này, nhõng nhẽo nói muốn đi dạo tới sáng.



Nhưng Tử La đánh giá mình quá cao rồi. Đi được một lát, Tử La đã buồn ngủ rồi, hơn nữa trời càng tối, Tử La cũng thấy hơi lạnh.



Mạc Vân Thiên thấy Tử La buồn ngủ, hơn nữa gió bắt đầu nổi lên, liền đi lại chỗ Tử La nói: “A La, ta ôm muội đi”



“Chuyện này...” Tử La lúng túng nhìn về phía đám người Tử Thụ, lại phát hiện bọn họ đang xúm lại ngắm một chiếc hoa đăng, không chú ý tới nàng, Tử La càng thêm lúng túng.



Lại nghĩ hôm nay trên đường bị Mạc Vân Thiên bế đi cả buổi, nàng cảm thấy hơi ngại. Mặc dù cơ thể này mới qua sinh nhật bảy tuổi, nhưng tuổi thật của nàng không hề nhỏ. Để Mạc Vân Thiên ốm đi trên đường lớn như vậy, nàng cũng ngại ngùng.



Lúc này Tử La đã quên một chuyện, là chiều hôm nay khi học cưỡi ngựa đều là Mạc Vân Thiên ôm nàng (tha thứ cho Tử La, chiều nay được học cưỡi ngựa vui vẻ tới mức quên hết nam nữ ngượng ngùng.)



Đương nhiên Mạc Vân Thiên cũng không để Tử La lúng túng lâu. Hắn xưa nay là người nói một không hại, không chờ Tử La trả lời đã bế nàng lên rồi.