Điền Viên Cẩm Tú

Chương 126 : Không nỡ

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


Tử La được Mạc Vân Thiên ôm vào lòng. Hắn dùng áo khoác của mình quấn nàng cẩn thận. Chỉ trong chớp mắt, Tử La cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, cơ thể cũng thoải mái hẳn lên. Thế là2Tử La nhanh chóng tiếp nhận cái ôm của người nọ. Nàng còn nghi, dù gì hôm nay cũng bị hắn ôm mấy lần rồi, sợ gì nữa chứ?



Nhưng mà thoải mái thì thoải mái thật đấy, chỉ là cảm giác8buồn ngủ cũng vì thế mà càng lúc càng rõ hơn. Tử La cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nàng còn chưa xem xong các kiểu hoa đăng ở hai bên nữa mà. Đối với Tử La, mỗi ngọn đèn6hoa đăng ở đây đều là một tác phẩm nghệ thuật, nhìn hết chiếc này đến chiếc khác, Tử La cảm thấy mình sáng mắt hẳn lên. Dù bây giờ nàng cực kỳ buồn ngủ, nhưng lại không nỡ bỏ qua3những chiếc hoa đăng này.



Sau khi mấy người Tử Thụ quay lại, nhìn thấy Tử La lại bị Mạc Vân Thiên ôm vào lòng, khóe mắt bất giác giật một cái. Cái quái gì thế?



“A La sao vậy?” Tử Thụ hỏi.



“Muội5ấy mệt.” Mạc Vân Thiên đáp lời.



Tử Thụ thấy Mạc Vân Thiên như vậy cũng không tiện nói nhiều, đành phải ngầm chấp nhận để Mạc Vân Thiên ôm Tử La như thế. Cậu nghĩ thầm, dù gì A La cũng mới qua sinh nhật bảy tuổi không lâu, còn chưa được tám tuổi nữa mà, Mạc Vân Thiên ôm một cái cũng có sao đâu.



Đột nhiên, Tử La nhìn thấy một chiếc đèn thỏ bằng bạch ngọc, trồng xinh xắn vô cùng. Nàng nhìn một lúc cũng không dời mắt đi được.



Trực giác của Mạc Vân Thiên nhạy cảm đến mức nào kia chứ. Ngay lập tức, hắn cũng chú ý đến chiếc đèn thỏ bằng bạch ngọc kia.



Mạc Vân Thiên ra hiệu cho Mạc Tử. Mạc Tự nhanh nhẹn bước lên trước mua cái đèn thỏ kia về. Chỉ chốc lát sau, hắn đã cầm đèn đi về hướng chị em của Tử La.



“Cho muội!” Mạc Vân Thiên cầm đèn thỏ từ tay Mạc Tứ, đưa lại cho Tử La.



Tử La còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mãi một lúc sau mới phản ứng kịp. Mạc Vân Thiên lãng phí quá! Cái đèn bằng bạch ngọc này sao mà rẻ được đây?



“Cái này đắt lắm!”



“Muội thích là được rồi.”



Tử La nghe vậy cũng biết Mạc Vân Thiên không chịu mang trả cái đèn thỏ này, thế nên nàng đành nhận lấy.



Tử La cầm đèn nhìn ngắm một hồi lâu, càng xem càng thích, khóe mắt cong cong.




“Sao nào, Tần đại ca đi rồi nên A La không nỡ hả?” Tử Đào lạnh lùng nói thêm.



Tử La đang định phủ nhận, nhưng sống mũi bất giác cay cay, giọng nói cũng trở nên nghèn nghẹn: “Làm gì có, A La không có.”



“Đúng đúng. A La không có đâu. Chúng ta ăn cơm nào.” Tử Thụ vội dỗ dành Tử La.



Dung Phong thấy dáng vẻ đáng thương của Tử La thì cũng không đành lòng, hắn nói tiếp: “A La ăn cơm ngoan nào. Đợi khi nào Nhị ca quay lại, Dung đại ca cho người đi thông báo cho muội nhé? Đến khi ấy ta sẽ bảo Nhị ca cố gắng chơi với muối vài ngày được không?”



“Hừ, muội không thèm Tần đại ca, cũng không muốn chơi với Tần đại ca.”



“Thế ai nghe nói Tần đại ca đi rồi lại khóc nhè đấy nhỉ? Còn nữa, tối qua ai nằm ngủ trong lòng Tẩn đại ca? Người không biết còn tưởng Tần đại ca mới là ca ca ruột của muội đó.” Tử Đào nói.



Nàng cũng thấy đố kỵ vì cách mà Tử La đối xử với Mạc Vân Thiên.



“Muội, muội khóc bao giờ. Vừa rồi vì có hạt cát bay vào mắt.” Chính Tử La cũng cảm thấy lý do này vô cùng gượng ép.



Tử La không khỏi tự trách bản thân. Giờ nhìn thấy ánh mắt “không có ý tốt” của huynh đệ Tử Thụ, nàng càng cuống hơn.



Nhưng mà đúng là lúc đột nhiên nghe nói Mạc Vân Thiên đi rồi, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu thật. Vô tình để lộ một chút tâm trạng thôi mà. Ôi! Đúng là một bước chân lỡ làng, để uất hận nghìn đời mà.



“Được rồi, đúng là có hạt cát bay vào mắt A La thôi. Chúng ta bắt đầu ăn cơm đi. Nào, ta gắp cho A La món gà hấp muối muội thích nhất này, ăn nhiều một chút!” Tử Thụ thấy nàng đáng thương như vậy thì hết sức đau lòng.



“Phải đấy, A La ăn nhiều một chút, lần sau Nhị ca đến ta sẽ mắng giúp muội, sao lại không chờ A La dậy mà đã đi thế chứ.” Dung Phong cũng dỗ dành.



“Không được, không được nói cho Tần đại ca biết.” Nghe Dung Phong định kể cho Mạc Vân Thiên, Tử La vội vàng cản lại, nhưng như thế chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận vừa rồi nàng không nỡ để cho Mạc Vân Thiên đi. Thiếu chút nữa Tử La bật khóc vì mức độ ngu xuẩn của chính mình.



“Được được, Dung đại ca không nói.” Nhìn sắc mặt càng lúc càng phong phú” của Tử La, Dung Phong tinh ý lập tức đổi đề tài: “Mọi người ăn đi nào, cơm nước xong Dung đại ca có một điều bất ngờ dành cho mọi người đấy.”