Điền Viên Cẩm Tú

Chương 127 : Lo lắng

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


“Bất ngờ gì cơ?” Tử Đào tò mò hỏi.



“Ăn cơm xong mọi người sẽ biết.” Dung Phong giữ kín.



Sau khi cơm nước xong xuôi, Dung Phong gọi người mang mấy cái hộp lên,2đặt trước mặt mấy tỷ muội Tử La.



Mọi người ai nấy đều tò mò mấy thứ đó là gì nên đồng loạt nhìn về phía Dung Phong.



“Đây là quà Nhị ca chuẩn bị8cho mọi người đấy, mở ra xem thử đi!”



Mấy huynh muội Tử La nghe vậy thì vội mở hộp quà đang đặt trước mặt mỗi người.



Tử Thụ, Tử Hiên nhận được hai bộ6văn phòng tứ bảo*. Mặc dù mấy tỷ muội Tử La không hiểu lắm về những đồ vật này, nhưng nhìn qua cũng biết nó chất lượng thế nào. Chắc chắn giá trị3của nó không hề nhỏ.



* Bộ văn phòng tứ bảo: Bút mực, giấy nghiện.



Tử Vi nhận được một bộ kim thêu rất tinh xảo. Tử Đào lại nhận được một chiếc vòng tay5bằng vàng xinh xắn. Tiểu Lục là một cái cung tên nho nhỏ, được điều khắc công phu.



Những món quà này đủ để cho huynh đệ Tử La mở mang tầm mắt. Trước đây, họ chưa bao giờ được tiếp xúc với những món đồ vừa tinh xảo vừa quý giá như vậy cả.



“A La, mau xem thử quà của muội là gì?” Tử Đào thúc giục.



Sau khi A La mở hộp quà ra, mọi người lại được phen sững sờ lần nữa. Họ cảm thấy quà của mình đã quý giá lắm rồi, nhưng sau khi nhìn thấy quà của Tử La vẫn kinh ngạc không thôi.



Quà của Tử La là một chiếc chậu hoa “dương chi bạch ngọc” long lanh trong suốt. Nhưng điều khiến họ kinh ngạc không phải là vì “dương chi bạch ngọc” này quý giá thế nào, mà nó lại được tạo thành một đôi hồ điệp bạch ngọc vô cùng khéo léo.



Quý giá không phải ở chỗ chất liệu bằng dương chi bạch ngọc”, mà lại là nhờ sự chế tác thiên tài đó. Con bướm đó tinh xảo sống động đến mức khiến mọi người nhìn thấy đều phải quá ngỡ ngàng.



“Đệ không ngờ trình độ chạm trổ ngọc thạch lại có thể tuyệt diệu đến thế này.” Tử Hiên nhìn cặp châu hoa hồ điệp một lúc, càng ngắm càng sửng sốt.
“Được rồi, mọi chuyện qua hết rồi. Đại tỷ, Tử Đào, mọi người đừng dọa A La nữa. A La thương hai tỷ nên mới làm như vậy. Bây giờ mọi người đều bình an, chúng ta phải vui mừng mới phải.” Tử Thụ khuyên nhủ.



Qua sự việc đó, còn ai nghĩ đến chuyện thắc mắc vì sao Tử La thân thiết với Mạc Vân Thiên và Mạc Vân Thiên đối tốt với nàng nữa đây?



Trên đường đến biến thành, mười mấy con ngựa chiến chạy trên đường lớn, cuốn theo một màn gió bụi.



Mấy con ngựa này đều uy phong lẫy liệt, nếu có ai nhìn kỹ sẽ phát hiện ngay, đây là những giống ngựa nổi danh hiếm có, khí thế như thiên quân vạn mã.



Rốt cuộc mười mấy con ngựa cũng dừng lại nghỉ ngơi.



“Thư của tiểu thiếu gia.”



Mạc Vân Thiên nhận thư mà Mạc Tam đưa tới, vừa xem vừa không nỡ bỏ đi.



Chỉ mấy câu qua quýt, thậm chí Mạc Vân Thiên còn có thể tưởng tượng được sau khi hắn đi Tử La luyến tiếc như thế nào. Dường như hắn còn thấy được Tử La đang khóc.



Trong lòng trào dâng một thứ cảm xúc mãnh liệt chưa từng có.



Mạc Vân Thiến bất giác quay đầu nhìn về hướng trấn Cổ Thủy.



“Đi.”



Ngay sau đó, Mạc Vân Thiên leo lên Truy Vân, dẫn mười mấy người tiếp tục tới biến thành.



Mạc Vân Thiên biết, lúc quay đầu lại đó, cảm xúc của hắn đã thay đổi.



Nếu như trước kia ở chiến trường, động lực sống sót duy nhất của hắn là báo thù, thì bây giờ ngoài báo thù ra, hắn còn có một niềm lo lắng.