Điền Viên Cẩm Tú

Chương 135 : Thuê người

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


“Đúng rồi, ngày mai chúng ta phải thanh toán cho người trong thôn đó. Đại tỷ, chúng ta chuẩn bị bạc đi.” Tử Thụ thấy mọi chuyện giải quyết xong thì nói tiếp.



“Được, số rau xanh chúng ta nhập của hương thân trong thôn năm ngày vừa rồi mất bao nhiêu nhỉ?” Tử Vi hỏi.



“Để muội xem.” Tử La lỗi quyển sổ ghi chép số rau xanh mua của người trong thôn ra xem.



Trừ ngày đầu tiên vì không ngờ việc buôn bán Malatang lại tốt như thế nên chỉ2nhận rau của ba nhà Trần thẩm, Xuyên Tử và Giang Tam thúc. Các ngày sau đó việc buôn bán nhà nàng rất tốt, lượng rau xanh không đủ nên số rau mấy ngày này đều mua từ tay bà con trong thôn.



Huynh muội Tử La đã nói chuyện với người trong thôn, nhà nàng sẽ lấy rau từ các hộ trong thôn, cứ năm ngày tính tiền một lần. Còn về giá cả, nhà Tử La kém giá rau ở trấn trên một văn.



Giá mà nhà Tử La đưa8cho người trong thôn tuy không bằng giá bán lẻ, nhưng so với giá bán sỉ thì cao hơn rất nhiều.



Mấy thứ đó trong thôn bình thường chẳng ai mua, chỉ trồng để trong nhà ăn. Bây giờ bán được ra ngoài đổi thành tiên là chuyện vui ngoài ý muốn. Thôn dân cũng rất vừa lòng với cái giá nhà Tử La đưa ra.



Mà huynh muội Tử La đã có ý giúp đỡ người trong thôn từ lâu. Bây giờ thông qua việc mua rau có thể giúp đỡ6được họ, huynh muội các nàng vô cùng vui vẻ.



Mấy ngày hôm nay, rau xanh đều do Thiết Đản, Trần thúc và Cao Lão Thực đi thu mua giúp mọi người.



Buổi chiều mỗi ngày, Thiết Đản, Trần thúc và Cao Lão Thực sẽ ở nhà chờ thôn dân mạng rau tới.



Trần thúc và Cao Lão Thực phụ trách cần đồ, dọn đồ ăn. Thiết Đản ngồi ghi sổ.



Lúc tỷ muội Tử La mua rau xanh từ trong tay bà con trong thôn, các nàng yêu cầu mọi người rửa sạch3sẽ, cắt chỉnh tế. Như vậy khi rau tới tay tỷ muội Tử La, các nàng rửa rau dễ dàng hơn. Cái này cũng giúp tỷ muội Tử La tiết kiệm rất nhiều thời gian.



Mà sau khi thu mua rau xong, Thiết Đản và trần thúc sẽ đưa sổ sang nhà huynh muội Tử La vào ban đêm để họ xem xét, đồng thời cũng ghi lại sổ sách cẩn thận.



Bây giờ, Tử La đang xem những sổ sách này để tính tiền cho người trong thôn.
“Thế này đi, nhà chúng cháu đưa tiền công mỗi tháng tám trăm văn tiền, bao cơm trưa. Ngoài ra, nếu mọi người cảm thấy mỗi ngày phải đi đi lại lại phiền phức có thể ở lại tiền viện của căn nhà phía sau cửa hàng. Đến lúc đó chúng cháu sẽ suy tính đến vấn đề bao cơm cả hai bữa. Không biết mọi người thấy thế nào?” Tử Thụ nói với mọi người.



“Thụ ca nhi, cháu định đưa cho chúng ta tám trăm văn tiền một tháng thật sao?” Trần thẩm vẫn thấy mông lung.



Cao Liễu thị, Cao Đại Sơn, mẹ Xuyên Tử và cả Giang Đại Nha, Giang Tam Nha cũng nhìn về phía Tử Thụ.



“Đúng vậy!”



Nghe câu trả lời khẳng định của Tử Thụ, tất cả đều kinh sợ.



Tám trăm văn một tháng, mười tháng là tám lượng bạc, một năm là được khoảng mười lượng bạc rồi! Phải biết là mười lượng bạc đối với nhà bọn họ là khoản tiền quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Ấy vậy mà huynh muội Tử La còn bao ăn nữa.



Nhất thời, mọi người đều động lòng.



“Thụ ca nhi, tiền lương các cháu đưa rất rộng rãi, nhưng thẩm không nỡ bỏ ruộng đồng nhà mình.” Cơn vui sướng qua đi, Trần thẩm nghĩ đến ruộng vườn nhà mình, lại cảm thấy khó xử.



“Đúng vậy! Thẩm cũng tiếc mấy thửa ruộng nhà mình lắm.” Mẹ Xuyên Tử cũng nói theo.



“Vậy thì... nếu các thẩm đến cửa hàng cháu hỗ trợ, đến ngày mùa bọn cháu sẽ cho các thím nghỉ phép luân phiên. Các thẩm về nhà trồng trọt, khi đó cháu và Tử Hiên cũng vừa vặn được nghỉ, chúng cháu làm thay các thẩm được.”



“Cứ thế đi, các thẩm về nhà thương lượng cùng người trong nhà một chút. Ngày mai cho bọn cháu câu trả lời là được. Nếu các thẩm không muốn cũng không sao, tất cả đều là tự nguyện. Bọn cháu không trách các thẩm. Dù sao việc thuê nhân công phải chú ý đến việc hai bên đều hài lòng. Nếu các thẩm không ở lại, bọn cháu sẽ tính tiền công mấy ngày hôm nay luôn. Còn nếu ở lại bọn cháu càng hoan nghênh.” Tử Thụ ngẫm nghĩ nói.



“Được! Vậy bọn thẩm về nhà bán lại đã, có gì ngày mai sẽ cho các cháu câu trả lời.” Trần thẩm nói.



“Đúng đúng, không giấu gì mấy đứa, thẩm rất hài lòng với điều kiện mà các cháu đưa ra. Thẩm nghĩ nếu không có vấn đề gì lớn thì thẩm sẽ đồng ý. Nhưng kết quả cuối cùng ra sao vẫn phải về nhà thương lượng đã.” Mẹ Xuyên Tử cũng nói.