Điền Viên Cẩm Tú

Chương 150 : Lưu hoành trở về

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


Sau khi Lâm Phong từ chối Vương Tư Tư, nàng ta thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình càng thêm tế nhị, còn nghe thấy cả tiếng chỉ chỉ trỏ trỏ của mọi người. Mặc dù nàng ta không nghe rõ mọi người đang nói gì, nhưng cũng biết đó nhất định chẳng phải lời tốt lành.



Dù sao thì Vương Tư Tư cũng chưa mặt dày đến độ thiên hạ vô địch, sau khi bị Lâm Phong từ chối thì chạy trối chết.



Lâm Phong đi đến chỗ huynh muội Tử La và Chu Viễn chào hỏi.



Lão Chu2ở trấn Cổ Thủy không được tính là người có quyền có thế, nhưng bởi vì ông ấy là người rất thoải mái, phóng khoáng, có nghĩa khí, bạn bè khắp nơi, quan hệ cũng rộng, cho nên cũng được coi là một người có mặt mũi ở trấn này. Lâm Phong biết Chu Viễn cũng là điều dễ hiểu.



Lâm Phong khách khí với mọi người một lúc mới rời đi.



Sau khi Lâm Phong đi, đám Tử La quyết định về cửa hàng làm một bữa thật phong phú để chúc mừng Tử Vi, Giang Đại Nha, Giang Nhị8Nha thăng cấp, lọt vào vòng chung kết.



“Ta cũng đến cửa hàng ăn cơm với mọi người, để ta đến chỗ Lưu bá bá mang chút rượu và thức ăn đến.” Chu Viễn thấy vậy cũng hào hứng đề nghị.



Đám Tử La còn chưa kịp phản ứng, Chu Viễn đã đi xa rồi. Cái tính này của Chu Viễn, đám Tử La không thể làm gì được, chỉ cảm thấy buồn cười không thôi. Sau khi mọi người về cửa hàng, mấy người Trần thẩm đã bắt đầu làm bữa trưa rồi.



Chỗ thịt mà họ cố ý mua thêm6hôm nay cũng đã được Trần thẩm rửa sạch sẽ, cắn gọn, thậm chí thẩm ấy còn làm xong hai món rồi cơ.



Không đến hai khắc đồng hồ, Chu Viễn đã mang rượu và thức ăn đến cửa hàng. Điều khiến các nàng vui nhất chính là, người đi cùng Chu Viễn chính là Lưu Hoành. Mọi người đã không được gặp Lưu Hoành từ sau tiết Nguyên Tiêu nên giờ rất vui mừng.



Hai đứa bé nhất là Tử La và Tiểu Lục lại càng không che giấu sự vui vẻ khi nhìn thấy hắn, chạy tới vây quanh3hắn bày tỏ sự nhớ nhung. “Lưu đại ca, huynh không biết muội, Đại tỷ, Tiểu Lục và mọi người nhớ huynh thế nào đâu. Huynh đi lâu như vậy, bọn muội nhớ huynh lắm!” Tử La nói.




Chu Viễn chợt nghĩ, sao cuộc sống lại khổ thế này nhỉ???



Tiền tiêu vặt của hắn vốn đã không nhiều, mỗi tháng còn phải trả cho Tử Đào, nên hắn đã phải ăn mặc tiết kiệm lắm rồi. Có trời mới biết, từ lúc hắn nợ tiền Tử Đào đến nay, tiếng tăm keo kiệt của hắn đã truyền khắp nơi rồi.



Bạn học trong thư viện cũng bắt đầu chê cười hắn trở nên keo kiệt. Mọi người còn gọi hắn là Chu keo kiệt nữa.



Mỗi lần nghĩ đến đây, hắn đều có một loại xúc động muốn rơi lệ đầy mặt. Bây giờ còn bắt hắn dùng bạc của mình để mua quà cho mấy người Tử Vi Nữa. Ông trời ơi, đừng có trêu đùa người ta như vậy chứ!



Tử Thụ thấy bộ dạng khóc không ra nước mắt của Chu Viễn, đồng ý không được, không đồng ý cũng không được thì không khỏi bật cười. Tử Thụ nghĩ, Chu Viễn và Tử Đào đúng là oan gia mà.



“Được rồi. Tử Đào, muội đừng trêu Chu đại ca nữa. Chu Viễn lão đệ, không cần quà cáp gì đâu, đừng nghe Tử Đào nói linh tinh.” Tử Thụ thấy Chu Viễn vô cùng tội nghiệp, thế là giải vây cho hắn.



“Cảm ơn Tử Thụ ca.” Chu Viễn cảm động suýt thì rớt nước mắt. “Không có tiền đồ! Được rồi, nể mặt Đại ca tha cho ngươi lần này. Hừ, một món quà mà cũng tiếc, đúng là Chu keo kiệt!” Tử Đào nói xong liền chạy vào bếp giúp mọi người. Chu Viễn: “...”



Hu hu!! Bắt nạt người ta. Chuyện Chu Viễn trèo cây làm hắn rơi vào bẫy của Tử Đào, khiến bây giờ hắn chẳng làm gì được cả.



Không thể không nói, chuyện hắn trèo cây lần đó đã quyết định cả cuộc đời Chu Viễn sẽ ở cạnh Tử Đào rồi. Đương nhiên, chuyện này sau này sẽ rõ. Không lâu sao, mọi người bắt đầu ăn cơm.



Bởi vì Tử Vi, Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha lọt vào vòng chung kết, cộng thêm chuyện Lưu Hoành trở về, lại có Chu Viễn ở đây, bữa cơm này có thể nói là vô cùng náo nhiệt.