Điền Viên Cẩm Tú

Chương 155 : Kinh diễm bốn phương đoạt giải quán quân (1)

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


“Mọi người yên lặng nào! Nghe Đổng cô nương nói tiếp!” Quản sự lại hô to lần nữa.



Người dưới đài thấy vậy cũng từ từ yên tĩnh, nhưng vẫn có người nhỏ giọng bàn tán về sự hiếm có của một tác phẩm thêu hai mặt.



“Đây đúng là một bộ thêu hai mặt, nhưng bức thêu này tiểu nữ mới chỉ thành công bước đầu. Có rất nhiều chỗ chưa được hoàn hảo, bêu xấu rồi!” Tử Vi khẳng định suy đoán của mọi người. Tuy mọi người biết đây có thể chính là tranh2thêu hai mặt, nhưng khi nghe Tử Vi khẳng định vẫn vô cùng chấn động.



“Bức thêu này thêu hình Hỷ thượng mi sao. Bên trên có thêu chim hỷ thước đậu trên đầu cành mai, chữ “Hỷ” trong hỷ sự đồng âm với chữ “Hỷ” trong hỷ thước, mà chữ “Mai” lại đồng âm với chữ “Mi“. Vậy nên bức thêu này có tên là Hỷ thượng mi sao.” Tử Vi giới thiệu tiếp tác phẩm của mình.



“Đó là chữ hoa mai nhỏ!” Thân Diệc Phàm đang ngồi ở ghế khách quý đột nhiên kích8động. *Đây là chữ hoa mai nhỏ, nhìn thấy giống hoa mai rồi. Huynh muội Tử La quen Thân Diệc Phàm lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy hắn thất lễ như thế. Nghe Tử Vi nói vậy, thấy Thân Diệc Phàm kích động, mọi người cũng vội quan sát tác phẩm của Tử Vi cẩn thận, càng xem càng kinh hãi. Những đoá mai bay trong gió ghép lại thành bốn chữ Hỷ thượng mi sao!



Toàn trường lại bị những chữ hoa mai nhỏ này làm hoảng sợ.



“Thân thiếu gia đang nói tới6chữ hoa mai nhỏ mà giờ ít người còn biết tới sao?” Trấn trưởng cũng kinh ngạc. Ông không ngờ ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này lại thấy được chữ hoa mai nhỏ.




Tử La nghe Tử Đào nói liền nhớ tới khỉ con các nàng nhìn thấy trên huyện thành hồi tháng Chạp, cả đám đều bật cười.



Không nói thì thôi, nói ra Tử La cũng thấy Vương Tư Tư bây giờ như con khỉ làm trò lắm.



Người độc miệng không chỉ có Tử Đào, người thấy khỉ cũng không chỉ có mấy huynh muội Tử La. Trừ mấy huynh muội nàng, Tử La cũng nghe được không ít người đang nghị luận về hình tượng” của Vương Tư Tư.



“Ha ha ha! Con khỉ diễn trò hôm nọ còn đẹp hơn nhiều.” “Trên mặt nàng ta trát bao nhiêu phần thể? Chỗ này đủ làm nửa cân sủi cảo ấy.” “Hơ hơ, nửa cân sao được, khéo phải một cân ý.” Tử La nghe mấy lời này mà khóe miệng run rẩy. Người bỏ đá xuống giếng đúng là không ít, xem ra, lần này thanh danh của Vương Tư Tư bị ném sạch ở đây rồi. Tử La thấy Vương Tư Tư càng khóc càng to, cũng thấy nàng thật đáng thương. Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, bị nhiều người bàn tán như vậy chắc hẳn rất xấu hổ.



Nhưng ngẫm lại đều do nàng ta tự tạo nghiệt. Nếu nàng ta không bôi nhọ Tử Vi thì nào có ngày hôm nay.



Vương Tư Tư này cũng là một kẻ não tàn, nàng ta cũng không nghĩ xem, nàng ta làm vậy không chỉ bôi nhọ một mình Tử Vi mà còn liên quan đến Lệ Thường Phường tổ chức cuộc thi thêu thùa này, cả danh dự của cuộc thi và danh dự của mấy người Trương nương tử nữa. Trấn trưởng buông tha nàng dễ dàng mới là lạ. Cái này gọi là tự làm bậy không thể sống nhỉ?