Điền Viên Cẩm Tú

Chương 169 : Thiêm trang* cho đổng mai

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


*Thiêm trang: đồ nữ trang, quần áo cho cô dâu



Sau khi huynh muội Tử La đến, mẹ Xuyên Tử và Giang Tam thẩm cũng đến tặng quà. Trần thẩm mời luôn cả hai nhà qua ăn cơm tối, thậm chí còn bảo cả bà cháu Thiết Ngưu. Chỉ có điều thân thể Ngô bà bà hơi bất tiện nên hai người mới không đến.



Vì vậy, bốn nhà, hơn hai mươi người cùng ăn cơm, cảnh tượng vô cùng náo2nhiệt, bày tận hai bàn trong phòng khách nhà Trần thấm.



Tử La nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người dưới bóng đèn, nghe những tiếng cười nói vui vẻ, lòng nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.



“Thiết Đản nhà thúc có ngày hôm nay còn phải cảm ơn mấy đứa Thụ ca nhi đấy. Không phải năm ngoái các cháu khuyên chúng ta cho Thiết Đản đi học tiếp thì sao nó có ngày hôm nay. Chúng ta8cũng phải cảm ơn của hàng của các cháu đã cho chúng ta có thêm thu nhập, nếu không nhà thúc cũng chẳng đủ tiền cho hai đứa nó đi học.” Giữ bữa, Trần thúc đột nhiên cảm thán.



Trần thẩm, Thiết Đản, Thiết Trụ, cả Đào Hoa nghe vậy đều rối rít đồng ý.



Thiết Đản còn trịnh trọng nói cảm ơn với huynh muội Tử La. “Thiết Đản ta hôm nay đúng là phải cảm ơn mọi người. Nếu6không có cửa hàng của mọi người, không có sự quan tâm để ý của mọi người, cha mẹ muốn cho cả hai huynh đệ chúng ta đi học nhất định sẽ rất mệt. Thụ ca nhi, ân tình này của mọi người, Thiết Đản ta nhất định sẽ nhớ kỹ.” “Thiết Đản ca, huynh nói quá lời rồi!” Tử Thụ thấy vậy vội vàng nói: “Chúng ta không nhận nổi những lời như vậy đâu. Hàng xóm giúp3đỡ nhau là phải mà, hơn nữa, Trần thúc, Trần thẩm, mọi người cũng giúp đỡ nhà chúng cháu rất nhiều. Vì thế, tiếng cảm ơn này thật sự không cần đâu.” “Tốt, tốt!” Trần thúc nói liền hai tiếng tốt rồi kích động nói tiếp: “Thụ ca nhi nói rất hay, hàng xóm thì nên giúp đỡ lẫn nhau. Đúng là bà con xa không bằng láng giềng gần, lúc nào mấy huynh muội các cháu cần giúp5đỡ thì đừng khách khí, nhà thúc có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.” “Đúng vậy, đúng vậy, Thụ ca nhi, sau này các cháu cần Trần thẩm giúp đỡ cái gì thì cứ nói nhé!” Trần thẩm cũng lên tiếng. Bữa ăn đầy tiếng nói tiếng cười, có câu chuyện của người lớn, có tiếng cười của trẻ nhỏ, cảnh tượng vui vẻ không hề kém lúc Tết đến xuân về.
Những ngày tiếp theo, ngoài việc Thiết Đản phải chuẩn bị xuất phát đến phủ thành thị phủ thì còn một việc quan trọng nữa, chính là đường tỷ Đổng Mai của đám Tử La thành thân. “Đại tỷ, tỷ xem lúc Đồng Mai thành thân, chúng ta nên tặng trang sức gì? Nghe giọng điệu thông báo của Nhị bá nương, cứ như là bảo những đồ chúng ta chuẩn bị không được làm mất mặt họ ấy.” Trong cuộc họp gia đình, Tử Hiên có chút không kiên nhẫn hỏi Tử Vi.



“Vậy Tử Thụ, Tử Hiên, Tử Đào, A La và Tiểu Lục, mấy đứa có ý kiến gì về chuyện này không?” Tử Vi luôn rất tôn trọng ý kiến của mọi người trong nhà. “Theo đệ thấy, thiêm trang chúng ta đưa không cần quá tốt đâu, cứ giống mọi người trong thôn là được.” Tử Thụ suy nghĩ một chút rồi nói.



“Vậy... Vậy có phải không được tốt lắm không? Người ngoài có thể sẽ bàn tán đấy, dù sao thì Đổng Mai tốt xấu gì cũng là đường tỷ của chúng ta mà!” Tử Vi có chút không yên tâm.



“Đại tỷ, Đại ca nói rất đúng! Lúc trước có thể nói là chúng ta đã trở mặt với nhà Nhị bá, suýt chút nữa không qua lại rồi, bây giờ chỉ giữ chút mặt mũi thôi. Người trong thôn cũng biết việc này nên sẽ không nói gì đâu. Ngược lại, nếu lần này chúng ta thiêm trang quá tốt, mọi người sẽ hiểu lầm là hai nhà chúng ta đã tốt đẹp trở lại, như vậy chẳng có gì tốt với chúng ta cả. Đối với nhà Nhị bá lúc nào cũng muốn bày mưu tính kể với chúng ta, cứ như vậy mới là an toàn nhất!” Tử La còn nghe nói, lần trước Đông Hoàng thị còn nói gần nói xa với bà mối rằng nhà cháu trai mở cửa hàng ở trấn trên, đến lúc Đổng Mai thành thân, đồ cưới sẽ không ít nữa.



Tử La còn lâu mới để Đông Hoàng thị tính toán trên người các nàng như vậy. Bây giờ Đông Hoàng thị nói như thế, biết đâu sau này bà ta còn mượn danh nghĩa của các nàng đi làm gì đó thì sao. Hơn nữa, cuộc sống của các nàng sẽ càng ngày càng tốt, vì thế các nàng phải cẩn thận đề phòng bị mấy người Đông Hoành thị kia lấy danh nghĩa đi làm mấy chuyện không ra gì. Tốt nhất là tránh xa bọn họ từ bây giờ, để bọn họ không tìm được cơ hội hay lý do nói gì các nàng cả.



“A La nói rất đúng! Vất vả lắm chúng ta mới tạo được khoảng cách với nhà Nhị bá, không thể để công cốc được, nếu không sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Nếu chúng ta thiêm trang cho Đổng Mai những đồ quá quý trọng, có khi họ còn không cảm ơn mà còn muốn nhiều hơn ấy. Chúng ta không thể để mặc họ muốn làm gì thì làm được.” Tử Đào cũng nói. “Đúng vậy, đúng vậy! Đổng Mai có cha có mẹ, đồ cưới không đến phiên mấy đứa cháu như chúng ta lo lắng. Ai chẳng biết chúng ta mồ côi cha mẹ phải tự nuôi thân. Chúng ta không nhờ nhà Nhị bá giúp đỡ là tốt lắm rồi, sao họ dám yêu cầu chúng ta phải thêm đồ quý trọng cho Đổng Mai chứ!” Tử Hiên nói. Tiểu Lục thấy vậy cũng phụ họa theo.