Điền Viên Cẩm Tú

Chương 171 : Cảnh tượng đại hôn

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


Thiếu chút nữa Đổng Hoàng thị đã xé nát mặt mình, nhưng Đồng Mai lại hoàn toàn không hiểu được



sự nhẫn nhịn của Đổng Hoàng thị.



“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Không phải mẹ bảo nhất định sẽ khiến cho mấy đứa Vi tỷ nhi tặng thêm trang đắt tiền để con đẹp mặt sao?” Đổng Mai nghe Đổng Hoàng thị nói vậy, nàng chỉ lo trâm bạc vòng tay không còn nữa, thế là có gì trong đầu đều2tuôn hết cả ra, vừa dứt lời thì chính nàng ta cũng biết mình nói sai rồi.



“Đường tỷ, muội không nghe nhầm đấy chứ? Hai người, hai người... đường tỷ, Nhị bá nương, sao hai người lại có thể như vậy?” Tử Đào giả vờ đau lòng nói. Đúng lúc này, mẹ con Đổng Hoàng thì chỉ muốn đục lỗ mà chui xuống, nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt ngao ngán của mọi người trong phòng, mặt họ8cũng nóng cả lên. “Ha ha, chuyện này...chuyện này...” Giữa lúc hai mẹ con Đổng Hoàng thị đang mất mặt, Tử Vi nói: “Nhị bá nương, dù sao bọn cháu cũng đưa phần thiêm trang này rồi, không biết Nhị bá nương có cần tỷ muội bọn cháu giúp một tay không?”



Người trong phòng thấy Tử Vi cho Đông Hoàng thị bậc thang đi xuống thì lại cảm thán cô nương này quá tốt, khác hẳn với mẹ con6Đổng Hoàng thị. Thật ra họ thấy rất không vừa mắt với thái độ dửng dưng thờ ơ của Đổng Mai, nhiều người còn sinh lòng bất mãn, bây giờ thấy mẹ con Đổng Hoàng thị như vậy thì càng khó chịu hơn. Đến mấy đứa cô nhi mà còn bắt nạt được, đúng là không biết thẹn! Không thể không nói, ba tỷ muội Tử La phối hợp với nhau càng ngày càng tiến bộ, làm cho Đổng3Hoàng thị chịu thiệt không ít. Chạng vạng tối, lúc họ quay về nhà, trên đường Tử Đào không nhịn được cười ha hả: “Giỏi lắm A La, hôm nay chúng ta đã quá. Thiếu chút nữa mẹ con Nhị bá nương bị chúng ta chọc tức chết. Mọi người thấy vẻ mặt vặn vẹo của bà ấy không, giờ nghĩ lại ta còn thấy buồn cười đấy.”



“Ha ha, hôm nay chúng ta có làm gì hả tỷ? Chúng5ta chỉ ăn ngay nói thật thôi mà. Chúng ta có chọc tức họ sao?” Tử La cố ý đùa. “Ha ha ha, giỏi lắm A La, muội giỏi lắm.” Tử Đào nghe vậy thì càng buồn cười hơn. “Đi đứng đàng hoàng đi!” Tử Vi và Trần thẩm cũng không nhịn được cười. Nàng thừa nhận hôm nay mình cũng có phối hợp với Tử La, Tử Đào để hành Đông Hoàng thị, cho nên bây giờ nàng cũng cảm thấy vui vẻ giống như hai muội ấy. Không thể không nói, cô nương hiền lành này cũng học theo hai người Tử La không ít.



Ngày hôm sau, Đồng Mai thành thân. Thành thực mà nói, để Đổng Mai có một ngày xuất giá huy hoàng, Đông Hoàng thị đã bỏ ra một số vốn đáng kể, cả bàn đồ cưới cũng đủ khiến người trong thôn ngưỡng mộ không nguôi.



Mãi đến khi Đổng Mai ra cửa, mọi người vẫn còn tiếp tục thảo luận về số đồ cưới phong phú kia. Mấy huynh muội Tử La cũng chung một nhận định, hôn lễ hôm nay của Đổng Mai rất có thể diện. Sau khi nàng ta xuất giá không lâu thì cũng công bố kết quả phủ thí, tuy rằng Thiết Đản và Trần thúc đi cùng vẫn chưa về, nhưng tin mừng Thiết Đản đậu phủ thì vẫn có quan sai đưa tới. Lúc biết được tin Thiết Đản trở thành Đồng Sinh, nụ cười trên khuôn mặt Trần thẩm chưa bao giờ tắt.




“Đúng đó, Tiểu Lục vì ăn mà bán Đại tỷ. Đừng nói là tỷ biết đệ, để không phải tiểu đệ của tỷ đâu. Tỷ khinh thường đệ.” Tử Đào cũng giả bộ kêu gào.



Tử Hiên nghe thế thì cùng ồn ào theo. Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Lục trở thành “kẻ bị mọi người chỉ trích“.



Tiểu Lục cũng nhận ra là mình nói sai rồi, cậu tội nghiệp làm nũng với Tử Vi: “Đại tỷ, Tiểu Lục sai rồi, Tiểu Lục không ăn kẹo nữa, không có ăn cũng không bán Đại tỷ.”



“Đại tỷ biết, Tiểu Lục ngoan. Mọi người đùa đệ thôi mà.” Quả nhiên Tử Vi không khiến Tiểu Lục thất vọng, nàng vội an ủi.



Nhờ câu chuyện đó, cảm giác ngại ngùng của Tử Vi cũng bớt đi vài phần.



“Tiểu Lục còn nhỏ, Tử Hiên nói suy nghĩ của mình trước đi.” Tử Thụ nói. “Đệ thấy gần đây Lưu đại ca rất hay đến nhà mình, cũng thân thiết với mọi người, đúng là thích hợp làm tỷ phu. Nhân phẩm của huynh ấy mọi người đều đã biết, cũng thấy rất yên tâm, hơn nữa, để cảm nhận được Lưu đại ca thật lòng yêu quý chúng ta, muốn tốt cho chúng ta. Còn Lưu bá bá, đệ thấy bà ấy là người dễ nói chuyện, cũng xem chúng ta như con cháu, độ tin bá ấy sẽ thật lòng xem Đại tỷ như con gái. Đại tỷ gả cho Lưu đại ca thì không cần phải lo lắng về người trong nhà của huynh ấy. Bọn đệ cũng không lo tỷ sẽ bị bắt nạt.” “Tử Đào thì sao?” Thấy Tử Hiên nói xong, Tử Thụ hỏi tiếp Tử Đào. “Muội cũng đồng ý với cái nhìn của Nhị ca. Nếu Đại tỷ gả cho một người chúng ta không quen biết, thì với một người chúng ta hiểu rõ như Lưu đại ca, muội cũng thấy yên tâm hơn.” Tử Đào nói tiếp.



“A La thì sao?” Tử Thụ hỏi.