Điền Viên Cẩm Tú

Chương 172 : Lưu hoành nóng ruột

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


“A La cũng đồng ý với Nhị ca và Nhị tỷ. Nhân phẩm của Lưu đại ca thế nào, chúng ta ở bên cạnh huynh ấy lâu như thể cũng biết. Huynh ấy là người tốt hiếm có, vậy thì có gì mà không yên



lòng2nữa. Hơn nữa, nhà Lưu đại ca cũng đơn giản, Đại tỷ không cần lo chuyện mẹ chồng nàng dâu, vậy là quá thích hợp rồi, Đại ca nói thử xem?” Tử La nói. “Ta cũng thấy giống mọi người. Trước chưa nói đến hoàn8cảnh của Lưu đại ca, chỉ với Lưu Hương Lầu, cả đời này Đại tỷ đã không cần lo ăn mặc. Lưu đại ca là tú tài, không nói những chỗ khác, chỉ riêng ở trấn Cổ Thủy cũng không ai có thể xem thường6Đại tỷ rồi.”



“Nhân phẩm của Lưu đại ca không có gì để bàn, khó mà tìm được một mối hôn sự nào khiến chúng ta yên tâm như thế. Hôm nay đệ cũng thấy Lưu bá bá thành tâm như thế nào, để tin bá3ấy cũng hài lòng về tỷ, chắc chắn sẽ không làm khó tỷ.” “Quan trọng nhất là với hiểu biết của chúng ta về Lưu đại ca, nhất định huynh ấy phải thích tỷ thì mới đề thân. Cô nương xuất giá, trượng phu có5thích mình hay không là điều quan trọng. Vì thế để không có ý kiến gì về hôn sự này cả. Đại tỷ thấy sao?” Tử Thụ nghiêm túc phân tích xong rồi lại hỏi Tử Vi lần nữa.



“Tỷ...”



“Đại tỷ, ở đây không có ai là người lạ cả, tỷ có thích hay không có thể nói thẳng. Hôn sự này mọi người chỉ có thể đưa ý kiến cho tỷ mà thôi, rốt cuộc có thành hay không thì phải xem quyết định của tỷ. Dù sao tỷ thích mới là quan trọng nhất, đây là hạnh phúc cả đời của tỷ, nhất định phải chọn một người hợp tâm ý của mình.”



Tử La nghe Tử Thụ nói vậy thì không khỏi nhìn về phía huynh ấy, cảm động không thôi. Đại ca trẻ tuổi nhưng lại cực kỳ chững chạc, lại còn thương yêu tỷ muội hết lòng. “Tỷ... tỷ không biết tỷ có thích Lưu đại không.” Tử Vi khó xử.



Tử Vi không biết, thực ra nàng thẹn thùng như vậy nhưng mọi người đã có đáp án cả rồi.



“Đại tỷ, tỷ nghĩ đến Lưu đại ca có thấy ngọt ngào không? Nghĩ đến chuyện sống hết đời với Lưu đại ca có thấy phản cảm không?” Tử La hỏi.



“Nói bậy gì đó, A La không ngoan rồi.” Tử Hiên cười mắng.



“Ha ha, muội nói bậy nhưng mà Đại tỷ gả cho Lưu đại ca không phải sẽ sống hết đời cùng huynh ấy sao. Nghĩa là nghĩ đến chuyện đó sẽ thấy ngọt ngào, không ghét mà lại còn chờ mong, không phải vậy là đủ rồi à.” Tử La quyết định giả ngu, nhưng mà Tử La là một đứa bé chưa yêu đương bao giờ, nàng nói như thể mình không biết thế nào là thích. Ôi, trước không nói đến chuyện này, nhưng không thể không nói, Tử La lại hóa rùa đen rồi.




Thế là Lưu Hoành nhanh chóng định ngày đính hôn, chờ mấy ngày được nghỉ ở trường hắn sẽ trở về làm lễ. Nhìn Lưu Hoành gấp gáp như vậy, ai nấy đều thấy buồn cười.



Thực ra Tử La rất muốn nói với Lưu Hoành là, gấp gáp cũng có được gì đâu, huynh còn phải đợi thêm hai năm nữa đấy, hai năm sau mới được ôm mỹ nhân về. Nhưng Tử La thấy vẻ mong đợi của hắn khi nói đến chuyện đính hôn với Tử Vi thì không nỡ đả kích.



Lần này Lưu Hoành vừa mới đến trường huyện, ngày hôm sau đã có kết quả thi viện. Lần trước trấn Cổ Thủy có hai người đậu tú tài, nhưng đáng tiếc lần này Thiết Đản không thể đậu thi viện để thành tú tài được.



Tuy vậy, sau khi biết tin, mọi người có tiếc nuối một chút, nhưng nhanh chóng được mọi người đón nhận.



Khả năng tiếp nhận mọi chuyện của Thiết Đản đã tốt hơn nhiều rồi, trải qua cuộc thi, hắn cũng trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Hắn quyết định phải tiếp tục cố gắng đọc sách, sang năm thi lại, nếu thi đậu hắn sẽ là tú tài, cả nhà được miễn thuế. Mà sau khi Trần thúc, Trần thẩm làm ở cửa hàng, trong nhà có bạc, họ cũng nói sẽ tiếp tục hỗ trợ Thiết Đản học thêm.



Năm ngày qua đi rất nhanh.



Hôm nay là ngày Tử Vi đính hôn.



Cả nhà Tử La đều thức dậy thật sớm.



Mọi người thay đồ mới, bắt đầu chuẩn bị cho tiệc đính hôn vào buổi trưa. Tử Vi cũng nghe theo yêu cầu của mấy tỷ muội, thay một bộ váy bằng tơ lụa màu hồng, chân đi đôi giày thêu mới. Nàng còn đính thêm cây trâm bạc ở Châu Ngọc Lâu do mấy huynh muội Tử La cùng chọn vài hôm trước.