Điền Viên Cẩm Tú

Chương 176 : Chuẩn bị trước khi thi

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


Sau khi huynh muội Tử La bước vào nhà liền thấy có hai nha đầu. Hai nha đầu Xuân Hoa, Hạ Hà này trước đây từng cầm hành lý giúp huynh muội họ khi họ ở trong tòa nhà ở trấn trên của Dung Phong.



Tiểu Vũ nói hai nha đầu Xuân Hoa, Hạ Hà này là do Dung Phong sắp xếp để giúp Tử La nấu cơm. Tòa nhà này của Dung Phong cũng không to lắm, chỉ tương đương với tòa nhà mà huynh muội Tử La2từng ở trên trần thôi, cũng có hai cửa, bên trong bài trí không xa hoa, do đó huynh muội Tử La cũng không cảm thấy ngượng nghịu gì. Cái khó có được nhất là nơi này cực kỳ yên tĩnh, thích hợp cho hai huynh đệ Tử Thụ ôn bài. Tử La không khỏi cảm thán Dung Phong quá chu đáo. Sau khi sắp xếp hành lý xong xuôi, Xuân Hoa và Hạ Hà bưng nước trà cùng rất nhiều điểm tâm tinh xảo lên cho huynh8muội Tử La. Lão Chu thấy Dung Phong chuẩn bị mọi thứ cẩn thận như thế thì cảm thấy những thứ ông mang tới hơi thừa, liền cảm thán: “Dung thiếu gia chuẩn bị mọi thứ cho mấy đứa cẩn thận như thế, bá bá theo tới đây đúng là anh hùng không có đất dụng võ rồi. Hay ngày mai bá bá quay về nhỉ?” Chu Viễn nghe thể lập tức vui vẻ.



“Được đó, được đó. Cha, cha cứ về trước đi, ở đây có Dung đại6ca chăm sóc bọn con rồi. Còn có cả Thụ đại ca nữa, không cần cha phải lo đâu, việc buôn bán trong nhà mới không thể thiếu cha ấy.” “Thằng nhóc thối kia, muốn cha đi để làm loạn đúng không?” Không ai hiểu con bằng cha, lão Chu sao lại không biết Chu Viễn nghĩ gì, ông tức đến vểnh râu.



“Đâu mà, con lo cho nhà mình thôi, cha là quan trọng nhất luôn á. Con chỉ sợ ở nhà không có cha là không xong.3À còn nữa, cha lên huyện thành lâu rồi, cả mẹ cũng nhớ...” Chu Viễn cũng nhận ra mình có vẻ nóng vội, liền cười trừ.



Huynh muội Tử La thấy Chu Viễn như thế thì phì cười. “Được, được, giả bộ ít thôi, không thấy Tiểu A La cười cho.” Lão Chu nhìn Chu Viễn một cách khinh bỉ. Chu Viễn thấy có vẻ vẫn còn đường khác, lập tức hoan hỉ. Lão Chu cảm thấy thằng con mình quá mất mặt, tức giận nói: “Dù không5có lão tử ở đây, con cũng phải ngoan ngoãn đấy. Thụ ca nhi, Chu bá bá nhờ cháu để ý thằng nhóc này một chút nhé?”



“Chu bá bá yên tâm, lúc bọn cháu đọc sách học bài chắc chắn sẽ gọi Chu Viễn đệ đệ theo cùng. Tuyệt đối không để đệ ấy chạy ra ngoài chơi.” Tử Thụ bảo đảm.



Lão Chu biết Tử Thụ là người trong lời hứa, có câu bảo đảm của Tử Thụ rồi, ông cũng không lo gì nữa. Sau đó ông nói với Chu Viễn vài lời thấm thía: “Thằng nhóc kia, lần này lão tử không mong con đỗ tú tài. Nhà



mình cũng chẳng cần con phải làm quan để rạng danh tông tổ gì đó. Cha chỉ mong con học được thêm kiến thức, sau này đừng có mắt như mù là được.”




Tử La nhìn về phía Tử Thụ, Tử Hiên, và cả Chu Viễn. Tử Thụ vẫn thong dong như thế, trước sau như một. Tử Hiện hơi khẩn trương một chút, nhưng Tử La thấy huynh ấy vẫn nói đùa được với Dung Phong đang đứng bên cạnh. Nàng biết Tử Hiên sẽ đối phó được với kỳ thi này. Nhưng Chu Viễn lại khác, tiểu tử này khó có lúc lại lộ ra vẻ mặt bồn chồn, khác hẳn với dáng vẻ tùy tiện, chẳng để tâm cái gì trước đây. Tử La không biết nên an ủi Chu Viễn như thế nào. Tất cả mọi người đều biết lần này Chu Viễn đi thi cũng hơi giống chuyện không trâu bắt chó đi cày. Học vấn của Chu Viễn kém nhất trong ba người, khó trách Chu Viễn lại lo lắng.



Mấy ngày hôm trước, lão Chu cũng lén hỏi Lưu Hoành xem lần này Chu Viễn thị huyện nắm chắc mấy phần. Lúc ấy Lưu Hoành nói, nếu Chu Viễn phát huy như bình thường thì vẫn có khả năng đỗ. Tử La không biết nên giúp thế nào nữa, sắp vào giờ thi rồi, chỉ đành cầu nguyện cho tên ngốc này có thể làm bài như bình thường, hoặc vượt xa bình thường thì càng tốt. Sau khi nhân viên trường thi đọc hơn một trăm cái tên, cuối cùng huynh muội Tử La cũng nghe thấy tên Tử Thụ.



Tử Thụ tạm biệt mọi người xong, cầm lấy giỏ đựng đồ thị của mình, thong dong bước lên cho nhân viên kiểm tra.



Tử Thụ bước vào không bao lâu liền tới lượt Chu Viễn. Sau khi Chu Viễn bước vào, khoảng mười phút sau nhân viên trường thi gọi tới tên Tử Hiên.



Chờ bọn Tử Hiên vào trong trường thi hết, nhân viên trường thì cũng nhanh chóng gọi hết danh sách, sau đó gọi lại những người chưa tới.



Mấy người Tử La thấy còn cách giờ thi khoảng hai mươi phút nữa, trên đường bắt đầu chen chúc. Có rất nhiều thí sinh vội vội vàng vàng chen lấn trong đám người tìm đường đi tới chỗ nhân viên báo danh. Thí sinh cuối cùng tới gần như là sát nút giờ thi. Nếu hắn ta muộn thêm một phút nữa là không được vào trường thi rồi.



Lão Chu nhìn tình cảnh này thì cảm khái, bọn họ đi sớm là rất đúng đắn.