Điền Viên Cẩm Tú

Chương 192 : Thu hoạch cá trong ruộng lúa

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


“Ha ha ha! Giống! Giống! Quá giống! Không ngờ lại giống đến vậy!” Tử Đào nghe Tử La và Tiểu



Lục nói xong thì không khỏi ôm bụng cười, đến cả Tử Vi và Tử Thụ cũng không nhịn được.



“Hừ! Đại cô này hơn chục năm nay không qua lại với chúng ta, bây giờ thấy ta và Đại ca đã thi đậu tú tài, liền ồn ào muốn đến, lại còn muốn nối quan hệ2bằng cách đem Kim Châu gả cho Đại ca, ta nhổ vào! Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là vị Đại cô này muốn tính toán cái gì!” Tử Hiên thấy cả nhà cười đủ rồi, liền phân tích chuyện Ngô Đồng thị ngày hôm nay.



“Khi nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở thâm sơn thì xa mấy cũng có bà con! Hành vi của bọn người Ngô Đổng thị này thật là8ghê tởm, nhưng đây cũng là tình trạng chung của rất nhiều người. Chúng ta sống trên đời, đầu thế tránh được hết tất cả! Ngày hôm nay không phải là Đại cô thì cũng sẽ là người khác, chỉ cần chúng ta luôn giữ thái độ đoan chính thì việc này không gây ảnh hưởng lớn gì đối với chúng ta đâu.” Tử Thụ nghe Tử Hiên nói xong, liền trầm ngâm một hồi6rồi nói.



Mấy người Tử La nghĩ cũng phải, thường thì những người có chút thân phận đều gặp phải trường hợp muốn thân cận, hưởng tí thơm lây, huống hồ mấy người Tử La cũng chỉ là gia đình bình thường. Tuy các nàng không thể ngăn chặn người ta muốn thân cận mình, nhưng các nàng có thể bày tỏ thái độ, chỉ cần giữ thái độ của mình đoán chính thì những người3kia sẽ không thể gây ảnh hưởng gì lớn cho các nàng được. Tử Thụ thấy mấy người bọn Tử La đều đã hiểu được vấn đề, liền nói tiếp: “Tuy gia đình chúng ta từng bước từng bước thay đổi nên mới khiến cho những người họ hàng kia muốn đến thân cận, nhưng đây cũng là điều tốt, cho thấy rằng địa vị của gia đình chúng ta đã lên cao hơn. Sau5này những người kia không thể tùy ý mà khinh thường chúng ta hay muốn sai sử thế nào thì sai sử được.”



“Đại ca nói rất đúng! Ta và Đại ca nhất định sẽ tiếp tục cố gắng học tập, ít nhất cũng phải thi ra được một cử nhân. Xem sau này còn có ai tùy ý đến tìm chúng ta gây sự, khinh thường chúng ta, đỏ mắt nhìn đồ nhà chúng ta, còn có nhớ thương cửa hàng của chúng ta nữa không. Ta và Đại ca nhất định sẽ trở thành một cây đại thụ, che chở cho gia đình mình.” Tử Hiên nói với giọng điệu kiên định.



Mấy năm gần đây, gia đình Tử La càng ngày càng tốt hơn, trong thôn này có không ít người nhìn mà đỏ mắt, thỉnh thoảng còn có người đứng trước mặt bọn họ nói mỉa nói mai, thậm chí còn nói nhà các nàng làm ăn phi pháp. Cũng được, huynh muội Tử La vẫn luôn chú ý phải khiêm tốn, cũng chú ý việc giữ quan hệ tốt đẹp với người ở trong thôn, bởi vì, mặc dù có người kích động, nhưng đối với bọn họ cũng không tạo thành ảnh hưởng gì. Chỉ là dù chú ý thế nào cũng vẫn khó tránh khỏi khiến cho người cảm thấy ngột ngạt. Hơn nữa, bởi vì sau cửa tiệm nhà Tử La, càng ngày càng có nhiều người bán malatang nên cạnh tranh ngày càng kịch liệt, khó trách khỏi có vài người đến cửa tiệm nhà Tử La thêu dệt chuyện này chuyện kia, may mắn là còn Lưu chưởng quỹ - vị thông gia này luôn lo lắng chu toàn cho bọn họ. Hơn nữa còn có Dung Phong ở một bên làm chỗ dựa, những người thêu dệt chuyện kia mới cảm thấy sợ mà thu liễm lại.



Từ việc này, đám Tử La hiểu rằng muốn bảo vệ những thứ của gia đình mình và để cho sản nghiệp không bị kẻ khác nhớ thương thì các nàng phải nâng cao được địa vị của mình, mà khoa cử chính là đường tắt để nâng cao địa vị xã hội của các nàng, cho nên Tử Hiên mới có cảm khái như vậy. Tử La nghe Tử Hiên nói xong, lại nhìn thấy Tử Thụ cũng thận trọng gật đầu, không khỏi cảm thấy rất cảm động với sự bảo hộ của Tử Thụ, Tử Hiên đối với gia đình này.


Tử Thụ chỉ chỉ một bên là hạt thóc, một bên là cá, nói tiếp: “Bẩm Dư đại nhân, huyện lệnh đại nhân, nếu mọi người muốn biết một mẫu này có sản lượng bao nhiêu, Tử Thụ kiến nghị các vị đại nhân có thể chọn ra một mẫu ruộng, chúng ta sẽ thu gặt, sau đó tính toán sản lượng của mẫu đó. Đại nhân nghĩ sao ạ?” Tử Thụ chắp tay hành lễ, nói.



“Hay, hay! Chủ ý này rất tốt. Huyện lệnh, không bằng chúng ta bắt đầu thu gặt ngay bây giờ đi.” Dư Hoa nhìn thấy nhiều thóc như vậy, lại còn có một thùng cá, liền ồn ào muốn thử.



“Vậy để hạ quan đi sắp xếp.” Huyện lệnh đại nhân thấy cảnh tượng này cũng rất kích động, tuy ông biết nuôi cá trong ruộng lúa này rất là thành công, nhưng tận mắt nhìn thấy nhiều thóc và cá như vậy vẫn vui mừng không thôi. Nghĩ đến thành tích của mình, hai chân Huyện lệnh như có gió, vội vội vàng vàng sắp xếp người qua học cách thu hoạch của Tử Thụ. Lần này Huyện lệnh cùng Dư Hoa dẫn theo hơn hai mươi quan sai đến đây giúp đám Tử La thu hoạch.



Trong ruộng vốn đã nhiều người, nay lại thêm nhiều người như thế này, tốc độ thu hoạch tăng lên rất nhiều.



Tử La nghĩ mười hai mẫu ruộng này xem ra không sợ không có người thu hoạch nữa rồi.



Buổi trưa, mấy người Tử La cùng Trần thẩm và mấy nàng dâu chịu khó, sạch sẽ, gọn gàng trong thôn cùng nhau chuẩn bị một bữa trưa thật phong phú cho Dư Hoa cùng huyện lệnh. Lần này, đương nhiên cũng có không ít hương thân tới, so với lần trước còn nhiều hơn, thậm chí còn đến trước mấy người Dư Hoa một chút. Những hương thân này cũng có chuẩn bị bàn tiệc mua từ trên trần, nhưng lần này, Dư Hoa nói muốn nếm thử cơm nước của nông thôn, thế nên càng không để mấy hương thân đem bàn tiệc đã chuẩn bị kia đưa lên bàn của mình. Gió mùa thu thật mát mẻ, buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, cũng đã nghỉ ngơi xong, mọi người lại quay lại ruộng để cắt lúa.



“Dư đại nhân, huyện lệnh đại nhân, phải tính toán sản lượng thu hoạch của một mẫu ruộng này rồi, bây giờ có cần đem cân không?” Chủ bộ cười hì hì, đi tới, cung kính hỏi.



Về cơ bản, vừa nãy chú bộ đã xem qua sản lượng thóc thu hoạch được, nhìn sơ qua, có thể thấy không chỉ thu hoạch được không ít cá, mà sản lượng thóc cũng tăng lên đáng kể. Vì vậy, vừa mới để xuống những hạt thóc vừa thu hoạch xong, hắn không kịp chờ đợi đã chạy lại hỏi mấy người bọn Dư Hoa.