Điền Viên Cẩm Tú

Chương 195 : Chỉ giáo

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


“Vâng, bình thường Đại ca và Nhị ca đi học về sẽ dạy lại cho cháu, Đại tỷ, Nhị tỷ và Tiểu Lục



cùng nhau tập viết. Đại ca nói, đọc nhiều sách sẽ hiểu được nhiều đạo lý hơn, mở mang kiến



thức, vì thế Đại ca cũng muốn dạy bọn cháu biết chữ. Hơn nữa Đại ca còn nói, ôn cố tri tân, cho nên lúc Đại ca dạy cho cháu học, việc đó không hề ảnh hưởng2đến thời gian học tập của hai người, mà ngược lại họ có thể ôn tập những gì phu tử dạy trên lớp, nhớ bài càng lâu hơn, hiểu bài thật kỹ càng.” Tử La nói cho Dư Hoa nghe về những “điểm sáng” của Tử Hiên, Tử Thụ, những lời hay mà hai người thường nói, hy vọng Dư Hoa có thể để ý đến anh em nhà họ hơn.



“Ôn cố tri tân: học cái cũ mới8biết được cái mới.



Bởi vì không khó để huynh muội Tử La hỏi thăm được thân phận của Dư Hoa. Ông cũng xuất thân nông gia như bọn họ, nhưng từ nhỏ đã thông minh hiếu học, hơn nữa hai mươi lăm tuổi đã thi đấu thám hoa, được hoàng đế đương triều tán thưởng. Nhưng bởi vì bản thân ông là một con người rất nguyên tắc và nghiêm túc, cho nên khó mà lăn lộn được6trong giới quan trường. Sau đó Dư Hoa tự đề cử mình đến Viện Nông Khoa, đây là nơi không có nhiều chuyện tranh giành lợi ích. Nói đến chuyện Dư Hoa xin vào Viện Nông Khoa, người bình thường đều thấy ông ấy điên rồi. Một người có tiền đồ như vậy không ai điên mà đến viện nông nghiệp chuyên nghiên cứu cây trồng.



Nhưng mà sau khi rời khỏi chốn quan trường phân tranh, ở Viện3Nông Khoa, Dư Hoa lại như cá gặp nước, tạo nên nhiều bước đột phá, có những cống hiến lớn cho nền nông nghiệp quốc gia, được hoàng đế coi trọng. Vậy nên tuy rằng hiện tại ông đã rời xa trung tâm lợi ích, nhưng cuộc sống của Dư Hoa lại càng thêm đặc sắc, được hoàng đế trọng dụng, hưởng không ít thanh danh. Hiện tại, người trong triều không ai không biết, mặc dù Dư5Hoa không có nhiều thực quyền, nhưng ông lại là cận thần bên cạnh hoàng đế, lời nói của ông rất có trọng lượng trước mặt ngài. Hiện tại không có vị quan nào dám đắc tội với Dư Hoa, nghe nói đến thừa tướng đương triều cũng phải một bề cung kính.


Thái độ của ông đối với họ cũng thân thiết vài phần, ông cười nói: “Nếu Thụ ca nhi đã tự xưng là đệ tử, thì nếu lão phu không bình đúng là có lỗi với tấm lòng của cháu“. Dư Hoa nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Thụ ca nhi, có thể nói cháu có tư chất thông minh, khả năng phân tích rất tốt, học một biết mười, hơn nữa trí nhớ cũng tuyệt vời. Đây là ưu thế của cháu so với chúng bạn cùng lứa tuổi.”



“Điều đáng quý nhất là cháu rất kiên định, cho nên dù một thời gian dài không đến lớp, không được tiếp xúc nhiều với sách vở, cháu vẫn kiên trì học tập, chỉ sau một thời gian ngắn, hơn hai năm tiếp tục đèn sách lại, cháu đã có thể đạt được vị trí cao điểm nhất. Thụ ca nhi, cháu có tin không, chỉ cần cháu kiên trì, hơn nữa tâm tính cháu lại tốt, không lâu nữa thôi cháu chắc chắn không phải vật trong ao, phủ Nhạc Bạch nho nhỏ này tuyệt đối không thể giữ nổi cháu.”



Có thể nói đánh giá của Dư Hoa đối với Tử Thụ cực kỳ cao, hơn nữa sở dĩ ông nói vậy cũng là có nguyên nhân, bởi vì ông biết Tử Thụ kiên định như thế nào, dù nói vậy cũng không thể khiến cậu sinh ra lòng kiêu ngạo. Mà ông còn biết cậu rất tôn kính mình, cậu muốn được nghe lời đánh giá của ông, cho nên Dư Hoa mới nói hết suy nghĩ trong lòng mình. “Tới Hiên ca nhi, cháu thông minh không kém Thụ ca nhi. Đồng thời tính cách của cháu lại hoạt bát, gặp chuyện gì cũng có chủ ý riêng. Trong các bài văn của cháu cũng có thể đọc được những ý riêng của cháu, nói cách khác chính là ý của mình, mà những ý này sẽ khiến người ta bất ngờ nhất. Nếu tương lai cháu có đột phá gì, sáng tạo ra những thành tựu người thường không làm được, lão phu cũng không hề kinh ngạc“.



Sau khi đánh giá xong, ông tiếp tục phân tích về mặt học thức cho Tử Hiên, Tử Thụ. “Nếu nói về học vấn của Thụ ca nhi và Hiên ca nhi, lão phu cảm thấy nếu sang năm thi Hương, Thụ ca nhi có thể vượt qua được, nhưng ta nghĩ cháu phải chuẩn bị tâm lý kỹ, lần này điểm có thể không cao. Bởi vì ở kỳ thi Hương, các thí sinh sẽ được khảo sát về một số luận giải, yêu cầu sự từng trải phong phú ở mỗi thí sinh. Mặc dù hai cháu trưởng thành sớm nhưng không thể không nói, tuổi các cháu còn nhỏ, các cháu cần nhiều thời gian để trau dồi kiến thức.



“Tử Hiên, lão phu cảm thấy cháu nên chờ một thời gian hẵng đi thi Hương. Dù sao cháu học vỡ lòng hơi trễ, cháu cần nhiều thời gian để học thêm nhiều thứ. Dù là về chuyện khoa cử hay là từ năng lực của Tử Thụ và Tử Hiên, lão phu khuyên hai cháu, đọc vạn quyển sách cũng phải chú ý đi vạn dặm đường, ra ngoài nhiều mới mở mang kiến thức.



Dư Hoa thấy mấy tỷ muội đều lâm vào trầm tư, một hồi lâu sau mới tỏ ra thư thái. Tử Thụ, Tử Hiên chắp tay cảm ơn sự chỉ điểm của ông. Thế là ông nói tiếp: “Còn nữa, nếu Thụ ca nhi đã xưng là đệ tử vậy thì gọi lão phu là Dư đại nhân cũng khách sáo quá rồi, không bằng để lão phu chiếm lợi, gọi lão phu là Dư lão tiên sinh đi. Hai huynh đệ Thụ ca nhi thấy sao?”