Điền Viên Cẩm Tú

Chương 194 : Quan tốt dư hoa

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


“Nhị bá mẫu, nồi cơm này thực sự không nóng. Hơn nữa Đại ca, Đại tỷ dạy a La rằng người tới là khách, sao A La lại dám để khách quý như Nhị bá mẫu giúp chứ.”



Tử La vừa nói vừa đặt nồi2cơm lên bàn, không cho Đông Hoàng thị cơ hội nào.



Mấy hương thân ngồi xung quanh nghe nói vậy, đặc biệt là cầu người tới là khách, ánh mắt nhìn Hoàng Đổng thị càng thêm vi diệu. Mặc dù Tử La rất khách khí8với Đổng Hoàng thị, nhưng điều này chẳng phải chứng



minh quan hệ giữa mấy huynh muội nhà Tử La và Đổng Hoàng thị không tốt như bọn họ nghĩ. Một đứa bé như Tử La, thân hay không thân với ai thì người ngoài6vừa nhìn đã có thể đoán ra.



Thực ra ban nãy ở ngoài sân bọn họ nghe thôn trưởng nói những câu kia với Đổng Hoàng thị liền hoài nghi quan hệ của Đổng Hoàng thị và huynh muội Tử La, nhưng chưa chắc chắn3mà thôi. Nếu ban nãy bọn họ còn có thể miễn cưỡng nghĩ chẳng qua thôn trưởng quan tâm tới việc thu hoạch của nhà Đống Hoàng thị. Bây giờ nghe Tử La nói vậy, bọn họ liền biết chắc quan hệ giữa hai5nhà không hề thân thiết như Đổng Hoàng Thị thể hiện, nếu không Tử La cũng không xa lánh Đông Hoàng thị như thế. Đổng Hoàng Thị nghe Tử La nói xong trong lòng cũng tức giận, con nhóc này đúng là khó ưa. Bà ta đã sớm phát hiện, chỉ cần đụng độ với con nhóc Tử La này thì bà ta chẳng thể thắng nổi. Mới đầu bà ta còn nghĩ là ngoài ý muốn, nhưng mỗi lần có Tử La thì bà ta chẳng chiếm được ưu thế gì, nếu nói ngoài ý muốn cũng không được. Thế nên cho dù Đổng Hoàng thị không muốn cũng phải thừa nhận, Tử La đúng là đã thông minh thành tinh. Sau đó bà lại phát hiện ra trong mấy huynh muội Tử La, trừ Tử Vi có vẻ hiền lành thì những đứa còn lại đều gian xảo không thể xuống tay được.



Đổng Hoàng Thị thấy huynh muội Tử La “thành tinh” như vậy, chợt thấy nhức đầu không thôi. Mà bây giờ Đông Hoàng thị nghe Tử La nói cái gì mà “Người tới là khách”, cái gì mà “Khách quý” liền đau đầu.


Thời gian này huynh muội Tử La và Dư Hoa cũng thân thiết. Tử La các nàng hiểu bình thường trong chuyện nghiên cứu thì Dư Hoa luôn nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm nghị khó gần, nhưng thực tế ông là người hòa ái. Mấy ngày nay ở nhà Tử La ông ăn uống cũng không có yêu cầu nào hết. Tỷ muội Tử La nấu gì thì ông ăn cái đó, còn nói với tỷ muội Tử La là không cần tiêu nhiều tiền cho ông như vậy, cơm canh nhiều cũng rất lãng phí.



Cho nên Tử La nói chuyện cũng không cần giữ kẽ.



“Dư đại nhân, chữ của ngài thật đẹp, còn đẹp hơn chữ Đại ca, Nhị ca của cháu nữa! Trong số những người A La gặp thì ngài viết chữ đẹp nhất đây.” “Ha ha ha! A La cũng biết thư pháp à? Không đơn giản! Không đơn giản nha!”



Dư Hoa thấy một đứa bé cũng biết chữ của ông đẹp, còn nói đây là chữ đẹp nhất mà mình từng thấy. Không phải là Dư Hoa khoe khoang, nhưng thư pháp của ông rất tốt, dù cho ông có muốn khiêm tốn cũng không thuyết phục được mình. Thấy một đứa bé chưa đến mười tuổi, lại còn là một tiểu nha đầu ở nông thôn có thể nói ra như vậy, cũng tán thưởng Tử La.”



“Hì hì! A La không hiểu lắm về thư pháp. Đại ca vẫn nói chữ của A La như chó cào. Nhưng mà bình thường A La cũng hay nhìn thấy chữ của Đại ca, Nhị ca, lại nhìn bảng chữ mẫu nữa, nên đối với chữ có đẹp hay không, A La cũng biết chút ít.” Tử La nói.



“A La còn biết chữ? Ai dạy cháu?” Dư Hoa không ngờ Tử La còn biết chữ.