Điền Viên Cẩm Tú

Chương 26 : Chuyện hiểu lầm

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


“Các người không có chứng cứ gì sao lại nói họ mua quả hồng chát nhà Thụ ca nhi, mà cho dù họ có mua thật thì liên quan gì đến mấy người? Tản đi, tản đi, mọi người về nhà ăn cơm hết đi.” Thôn trưởng tức giận quát.



“Thôn trưởng, ông đừng nói vậy chứ. Ông xem, lúc mấy đứa nhóc nhà Thụ ca nhi lo hậu sự cho mẫu thân nó, mọi người trong thôn đều góp tiền góp sức. Giờ nhà nó có cách kiếm tiền, không thể làm ong tay áo như thế được, rõ ràng có cách bán quả chát đi kiếm tiền, lại trơ mắt nhìn hoa quả trên núi rụng đầy đất. Mọi người nói xem có đúng không?”



Vốn nghe thôn trưởng lên tiếng, thôn dân đang chuẩn bị tản đi lại bị Phan thẩm kích động.



“Mẹ Lâm Tử nói cũng đúng. Không phải lúc ấy Thụ ca nhi luôn miệng muốn báo ơn chúng ta sao, giờ nó có cách kiếm tiền từ thứ quả xanh ấy, lý nào lại định giấu đi chứ. Thôn trưởng, ông nhất định phải bắt Thụ ca nhi giải thích cho chúng tôi. Nếu nó không định nói phương pháp kiếm tiền từ quả hồng chát cho chúng tôi, vậy bắt nó nôn tiền ra trả lại số tiền lúc đó cho chúng tôi. Sau này chúng tôi sẽ không quan tâm đến cái lũ vong ơn bội nghĩa đó nữa.” Hồ nhị thúc cũng to mồm quát.



“Thôn trưởng, Hồ nhị thúc nói phải đấy, Thụ ca nhi cũng không thể bo bo kiếm tiền cho nhà mình, trơ mắt nhìn quả chát nhà người khác rụng đầy trên núi được.” Lại có người lên tiếng.



“Đúng đó, thôn trưởng, ông gọi Thụ ca nhi tới hỏi một câu xem, xem nó nói thế nào.” Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán.



Thôn trưởng thấy mọi người nôn nóng, đành kêu đứa cháu nhỏ chạy sang gọi đám Tử Thụ tới. Nhiều năm sau này, có lẽ ông sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay, nhưng hôm nay, dưới tình huống này, ông không còn lựa chọn nào khác.



Cả nhà Tử La đang ăn cơm trưa. Hôm nay Tử Vi nấu cơm trắng bóng, canh xương heo thơm ngào ngạt, còn có rau dại hầm thịt.



Cháu trai thôn trưởng Trần Thiếu Thanh cùng tuổi với Tử Vi, năm nay cũng mười hai tuổi, hiện cậu đang đi học ở trường tư thục trong thôn, là môn sinh đắc ý của phu tử, cùng trường với Tử Thụ.



Mặc dù cậu chả có ấn tượng mấy với sư đệ bỏ học từ hai năm trước này, chỉ nhớ năm đó phu tử rất quan tâm đến Tử Thụ.Thật ra, cậu cũng chẳng quan tâm đến những chuyện thế này, trong lòng cậu chỉ có sách vở mà thôi, nhưng cậu cũng biết gần đây nhà Tử Thụ có việc gì.



Lúc tới trước cửa sân nhà Tử La, đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, còn ngửi được mùi đồ ăn thơm nức khiến người ta có cảm giác hạnh phúc khôn nguôi, cậu thoáng thất thần.


“Mấy người còn không về nhà đi! Mai có người tới thu trái cây tự khắc có người tới báo.” Thôn trưởng lên tiếng đuổi người, biểu hiện của người trong thôn hôm nay khiến tim ông thắt lại. Ông cũng nhận thấy chút đau lòng ánh lên trong đôi mắt huynh muội Thụ ca nhi.



Giờ mọi người cũng biết đã hiểu nhầm nhà Tử Thụ, vì thế nên ngượng ngùng lủi mất.



Chờ mọi người đi hết, thôn trưởng nhẹ nhàng an ủi huynh muội Tử Thụ: “Thụ ca nhi, các cháu lớn rồi nên rộng lượng, tha thứ cho họ đi, chẳng qua mọi người cũng vì miếng cơm manh áo, giờ thấy có cách kiếm tiền nên mới như vậy.”



“Thôn trưởng gia gia, bọn cháu hiểu, bọn cháu cũng không trách gì mọi người đâu.” Tuy Tử Thụ đau lòng vì việc này, nhưng thấy thôn trưởng nói vậy thì cũng vội đáp lời.



Tử Hiên tức điên người, vừa nãy nếu A La không kéo cậu lại, chắc chắn cậu sẽ xông lên nói chuyện với họ cho ra nhẽ. Nghe thôn trưởng nói lớn rồi cần rộng lượng gì gì đó, cậu rất muốn nói với ông, bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ, không phải người lớn! Nhưng cậu biết đại ca đại tỷ sẽ không nói những lời này.



Tử Thụ nói: “Thôn trưởng gia gia, nếu không còn việc gì nữa thì bọn cháu về trước nhé.”



“Được, được, về đi.”



Trên đường về nhà, Trần thẩm với Trần thúc cũng an ủi huynh muội Tử La một lúc lâu. Sau khi chia tay vợ chồng Trầm thẩm, mấy huynh muội về đến nhà một lúc lâu vẫn không bình tĩnh lại được.



“Đại ca đại tỷ, nhị ca nhị tỷ, cả Tiểu Lục nữa, mọi người đừng tức giận. Đúng là trong thôn mình có một số người không thích nhìn chúng ta sống vui vẻ, nhưng đừng quên vẫn còn những người như nhà Trần thẩm đối xử với chúng ta rất chân tình. Chúng ta không thể bắt mọi người đều thích chúng ta được, cũng không nên mong chờ điều đó, vì thế đừng mất vui, đúng không nào?”



Tử La thấy nét mặt mọi người đều thả lỏng, nàng vội nói tiếp: “Đau lòng vì mấy người đó chẳng đáng gì. Trái lại, chúng ta nên vui vẻ, nên cảm ơn vì vẫn có người quan tâm tới chúng ta. Lần này, bất kể người trong thôn nghĩ thế nào, chúng ta cũng không thẹn với lương tâm. Đối với những người thật lòng quan tâm tới chúng ta, chúng ta sẽ báo đáp, còn với những người không thật lòng, coi như mình trả ơn trước đây của họ.”



Tử La không mong vì chuyện này mà huynh muội Tử Thụ có cái nhìn bi quan với cuộc đời. Nàng cảm thấy thế giới này vẫn tràn ngập yêu thương. Nàng hy vọng mọi người không bị những điều dơ bẩn đó làm mờ đôi mắt.