Điền Viên Cẩm Tú

Chương 28 : Rầm rộ

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


Số người và lượng hồng tới bán còn đông hơn buổi sáng. Cuối cùng, ngay cả Tử La cũng phải ra giúp đỡ, bận tối tăm mặt mũi. Cũng may có việc ban sáng, ai cũng phối hợp với Tử La, quá trình thu gom hồng vô cùng thuận lợi.



Cả nhà Tử La bận tới tối mịt, cả trưa nay các nàng bận đến mức không uống nổi giọt nước. Mãi đến khi mọi người đều giao dịch xong, huynh muội Tử La mệt đến nỗi nằm vật ra đất.



Tử Hiên nhìn phòng kho chất đầy hồng, tò mò hỏi: “Thế hồng mai gom để ở đâu bây giờ?”



“Ngày mai có rồi tính, chắc phải để trong sân thôi.” Tử Thụ nhìn căn phòng đầy hồng cũng thấy buồn phiền vì nhiều hồng quá.



Sự nhiệt tình của thôn dân đối với việc bán hồng nằm ngoài dự kiến của bọn họ, hiện giờ bọn họ đã mua được gần năm tấn hồng. Có lẽ do chuẩn bị vội vàng, thôn dân chưa kịp hái đủ hồng, cho nên ngày mai số hồng mang tới có lẽ còn nhiều hơn.



“Không sao đâu, dù sao ngày mai Chu bá bá cũng tới nhận hồng, cùng lắm là chất đầy sân thôi. Chúng ta đi ăn cơm đi! Đại tỷ làm cơm rồi đấy.” Tử La cũng lên tiếng an ủi.



Tử La nhớ tới cảnh rầm rộ khi thôn dân đến bán hồng hôm nay, trong sân nhà nàng tiếng nói cười huyên náo, dường như cả thôn đều tụ tập ở đây. Bản thân Tử La cũng thích không khí náo nhiệt đông người như vậy. Tất nhiên là khi bỏ qua những nhân tố bất ổn.



Quả nhiên, sáng hôm sau, số thôn dân đến bán hồng càng đông hơn. Chưa hết một buổi sáng, đám Tử La đã thu thêm năm tấn hồng. Số tiền Chu bá bá đưa cho họ đã dùng hết.



Tử Thụ thấy cũng sắp đến trưa nên nói với mọi người: “Số tiền Chu bá bá nhờ bọn cháu mua hồng đã dùng hết rồi. Bọn cháu cũng không biết họ cần bao nhiêu hồng đâu, thế nên, chiều nay bọn cháu sẽ tạm dừng mua hồng. Chờ ngày mai Chu bá bá tới sẽ quyết định xem có mua hồng tiếp hay không.Vậy buổi chiều mọi người không cần tới đây đâu.”



Chiều ngày hôm qua, Tử Thụ thấy mọi người gọi quả hồng là quả chát, để sau này dễ gọi hơn, cậu nói với mọi người ông chủ Chu gọi quả chát là quả hồng. Thôn dân đều cảm thấy gọi quả hồng khá thuận miệng, nên giờ ai cũng gọi quả chát là quả hồng.



Mọi người nghe Tử Thụ nói vậy đều cảm thấy hơi thất vọng. Hai ngày này gần như nhà nào cũng kiếm hơn lạng bạc, nhà nào chăm chỉ còn kiếm hơn hai lạng. Phải biết rằng lúc nông nhàn bọn họ ra ngoài làm công ngắn hạn cho người ta cũng chỉ được nhiều lắm là hai mươi văn tiền, hơn nữa không phải người nào cũng tìm được việc. Lúc này thấy tin không mua quả hồng nữa, không ít người sắp mất bình tĩnh.
Tử La nghe xong thì cơ mặt giật giật, rốt cuộc thằng con nhà Chu bá bá ăn hại tới mức độ nào nhỉ! Đây là lần thứ hai bác ấy chê bai trước mặt các nàng rồi. Không biết các con bác biết cha mình không thích mình có muốn khóc không đây.



Lão Chu suy xét một hồi cuối cùng quyết định nói: “Được, bác sẽ mua hết hồng ở thôn các cháu. Hôm nay bác ở lại nhà các cháu chờ mọi người tới bán hồng. Thụ ca nhi, làm phiền cháu đi thông báo với mọi người một tiếng.”



Sau đó, nhà Tử La lại đầy những khách. Cũng may, lần này có người của Chu bá bá mang đến, cho nên tình hình cũng chẳng mấy rối ren. Chờ giữa trưa, tất cả mọi người đều về nhà ăn cơm, lão Chu nói với đám Tử Thụ: “Hôm nay bác ở lại đây ăn cơm nhé, các cháu có ngại không?”



“Cầu còn không được, tất nhiên bọn cháu sẽ không để ý rồi. Mấy người đại tỷ cũng nấu cơm xong rồi.” Tử Thụ đáp lời.



“Vậy bác không khách sáo nữa.” Lão Chu cũng cười sang sảng.



Cơm trưa được bày ra hai bàn. Chu bá bá cùng huynh muội Tử Thụ ngồi một bàn, bốn tiểu tư Chu bá bá mang đến ngồi một bàn. Cũng may triều đại này không có quy định nữ nhân không được ngồi cùng bàn, chứ không Tử La lại thấy buồn. Rõ ràng đồ ăn do các nàng làm, cuối cùng lại không thể ngồi ăn, điều này hợp lý sao?



Hơn nữa, sau một thời gian quan sát, Tử La phát hiện triều đại này tương đối khoan dung với phụ nữ. Hơn nữa, cấp bậc giữa sĩ nông công thương cũng không rõ ràng như trong xã hội phong kiến nghe được ở đời sau, ở nơi này địa vị của thương nhân lại khá cao. Chẳng hạn như, ở đây thương nhân cũng có thể tham gia thi khoa cử, chỉ là khi làm quan thì không thể tiếp tục buôn bán.



Đồ ăn đều được bê lên bàn, một nồi bánh rán béo ngậy, một bát cơm tẻ to, một bát thịt thỏ kho tàu, một chén thịt lợn kho tàu, một đĩa rau xanh mượt. Bàn đồ ăn này tuy đơn giản dung dị, nhưng toả ra hương thơm mê người, khiến người ta muốn động đũa.



“Quả nhiên tài nghệ nấu nướng của Vi tỷ nhi bất phàm quá! Khó trách mấy người Lưu chưởng quỹ thấy bác muốn tới chỗ các cháu là lại mang một rổ điểm tâm cho bác cầm đi, nói là cảm ơn các cháu cứu sống gia nghiệp nhà ông ấy.” Qua nửa ngày ở chung, lão Chu cũng nhớ được tên mấy huynh muội nhà Tử La.



Giờ nhắc tới Lưu chưởng quỹ, ông mới nhớ tới điểm tâm đặt trên xe ngựa, vì thế ông vội gọi người mang tới. Hôm nay ông thực sự rất vui, chỉ lo chia sẻ niềm vui với Thụ ca nhi mà quên mất việc này.