Điền Viên Cẩm Tú

Chương 33 : Lại thêm một phần thu nhập ổn định

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


Thân Diệc Phàm thấy Tử La đối đáp cùng hắn không chút luống cuống, khác hẳn với hình tượng khóc thút thít vì một xâu kẹo hồ lô, lại cảm thấy rất mới mẻ. Hắn hỏi tiếp: “Vậy các muội cảm thấy công thức của món bánh kem này đáng bao nhiêu tiền?”



Tử La cũng biết hôm nay nàng thể hiện hơi quá nên mếu máo nói: “Muội quên mất đại ca đại tỷ nói như nào rồi.”



Mã chưởng quỹ và Thư Mặc, còn cả tiểu nhị vừa thấy Tử La đối đáp cùng thiếu gia, mới đầu còn kinh ngạc vì sự thông minh của nàng, nhưng mà khi nghe câu tiếp theo chợt ồ ra, hóa ra nhóc con nghe anh chị nói chuyện rồi bắt trước như vẹt thôi.



Thân Diệc Phàm cũng chẳng thấy sao cả. Tựa như từ lần đầu hắn gặp Tử La, trong lòng hắn cũng cho rằng cô bé nên thông minh như vậy.



Còn Tử Thụ và Tử Vi đã sớm quen với sự thông minh của nàng rồi.



Thân Diệc Phàm lại hỏi lại đám Tử Thụ: “Vậy xin hỏi các đệ định bán công thức này bao nhiêu tiền?”



Cả đám Tử Thụ bị hỏi tới, bọn họ còn chưa bàn bạc nên bán giá bao nhiêu đâu.



Vì vậy, Tử Thụ suy nghĩ nói: “Vậy cũng phải xem công tử ra giá như thế nào?”



Nghe vậy Thân Diệc Phàm còn tưởng huynh muội Tử Thụ không tin bọn hắn có thể đáp ứng được cái giá yêu cầu nên ướm thử.



Nên hắn nói cái giá thích hợp nhất trong lòng: “Chẳng giấu gì các đệ, lấy công thức bánh kem bây giờ, Tụ Phương Trai bọn ta có thể ra giá một trăm lượng bạc. Còn công thức cải thiện có thêm sữa bò, ta muốn thử trước mới quyết định được giá cả, mấy đứa thấy sao?”



Tử La cũng thấy cái giá này tạm ổn, nhưng nàng không muốn bán đứt công thức này ngay lập tức.
“Việc nào ra việc đó, lần trước A La không đúng mà.” Tử Đào mạnh miệng.



Nói đến chuyện kẹo hồ lô này, Tử La không biết giấu mặt vào đâu. Lần đó, sau khi Tử Vi lấy kẹo Thân Diệc Phàm mua tặng cho người khác, Tử La ăn hết kẹo của mình rồi vẫn còn thòm thèm. Thấy trong phòng còn một xâu thì lấy ra ăn. Ai ngờ xâu này của Tử Đào để dành để mai ăn. Thế là chọc phải tổ ong vò vẽ.



Tử Đào thấy kẹo của mình bị Tử La ăn hết thì tức điên. Nàng đuổi theo Tử La chạy khắp sân. Cuối cùng, Tử Thụ phải ra giảng hoà nên Tử La mới tránh được một kiếp.



“Đúng á, việc lần trước muội sai mà. Xin lỗi nhị tỷ~” Tử La nịnh nọt.



Tử Đào thấy bộ dạng của Tử La cuối cùng cũng phì cười: “Chỉ được cái dẻo miệng!”



“Sắp trưa rồi. Chúng ta tìm chỗ ăn cơm trưa đi.” Tử Vi thấy đề tài này qua đi, thời gian cũng không còn sớm, liền đề nghị đi ăn cơm trưa.



“Qua bên kia ăn mì nước nhé?” Tử Hiên chỉ vào quán mì cách đó không xa.



Thấy quán mì kia cũng tấp nập, có vài người đang ăn mì. Lò lửa cháy hừng hực, hơi nóng ta ra từ nồi, vào đầu đông vô cùng hấp dẫn. Tất cả mọi người đều đồng ý.



Mấy huynh muội Tử La vào quán tìm một cái bàn trống ngồi xuống. Chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên, thấy có khách đến ông bác chạy qua hỏi: “Mấy vị khách quan muốn ăn gì đây?”



Tử Thụ hỏi: “Ở đây có món gì không bác?”