Điền Viên Cẩm Tú

Chương 34 : Nhà Họ thân

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


“Giờ trong quán chỉ còn mì thịt xé sợi và mì rau, các món khác đều hết rồi. Khách quan muốn gọi món gì?”



“Bao tiền một bát?” Tử Thụ hỏi tiếp.



“Mì rau ba văn tiền một bát, mì thịt xé sợi năm văn tiền một bát.”



“Vậy cho sáu bát mì thịt nước xé sợi đi.” Vốn Tử Thụ chỉ muốn gọi mì thịt cho mọi người, mình ăn bát mì rau là được. Nhưng cậu sợ lát nữa mọi người lại nhường nhau, nên dứt khoát gọi luôn sáu bát mì thịt xé. Giờ bọn họ không còn nghèo đến mức bát mì không cũng không gọi nổi.



Khi sáu bát mì nóng hôi hổi bày lên bàn, cả bọn đều bị hương mì hấp dẫn. Một bát mì lớn, trên có rất nhiều rau xanh và thịt xé, rẻ quá xá rẻ. Tử La ăn thử một miếng, hương vị cũng không tệ, mười phần đậm đà.



“Đại ca, mì này ngon thật!” Tử Hiên nói.



“Đương nhiên rồi, Hồ đại thúc bác bán mì ở trấn Cổ Thuỷ gần hai mươi năm rồi. Danh tiếng có thừa luôn.” Ông bác bán mì ngồi một bên cười nói.



“Đúng đúng, vợ chồng Hồ lão đệ làm mì ngon nhất Cổ Thuỷ chúng ta. Ta vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, ăn mì ở rất nhiều nơi, vẫn thấy mì Hồ lão đệ làm là chính tông nhất.” Trong đám khách có một người hơn năm mươi tuổi phụ họa nói.



“Đúng là Ngô lão phụ kiến thức rộng, ông có nghe chuyện về chủ nhân Tụ Phương Trai không? Nghe nói gần đây chủ nhân Tụ Phương Trai tới trấn Cổ Thuỷ chúng ta, sưu tầm công thức làm điểm tâm mới ở khắp nơi, nghe nói chuẩn bị mở rộng kinh doanh Tụ Phương Trai, mở thêm chi nhánh đấy. Ông thấy tin này có đáng tin cậy không?” Một đại hán khác ngồi cùng bàn Ngô lão phụ hỏi.


Tử La nhìn bộ dạng chạy trối chết của Tử Hiên, phì cười! Nhị ca đúng là đồ dở hơi.



Tử La lấy nước ấm trong nồi rửa mặt xong, chuẩn bị ăn sáng. Nàng thấy trong nồi có gạo trắng ninh nhừ, trên giá hấp còn có bánh bao thịt hôm qua. Tử La thầm cảm khái: những ngày sống như sâu gạo, dép tới chân cơm bưng tận miệng thật là thích!!!



Tử La tương đối thỏa mãn với hiện trạng. Hiện giờ, nhà nàng đã thoát khỏi cảnh bần cùng, sống những ngày ấm no, hơn nữa còn có nguồn tài chính ổn định, nàng còn gì mà không hài lòng.



Đầu tiên, thỏ nhà các nàng có thể bán cho Lưu Hương Lâu, cái này mỗi tháng bình quân thu vào khoảng ba lượng bạc. Mỗi ngày Tử Vi đều thêu khăn, hai ngày được một cái khăn thêu, một tháng tỷ ấy cũng kiếm được hơn hai lạng bạc.



Còn có một cái khác không thể không nhắc đến, mấy hôm trước, nhà nàng ký xong hợp đồng với Tụ Phương Trai. Sau này mỗi tháng Tụ Phương Trai sẽ kết toán cho nhà nàng hai phần lợi nhuận từ việc bán bánh kem trên các tất cả các chi nhánh. Đây có thể nói là nguồn kinh tế quan trọng nhất trong nhà.



Hai hôm trước, Tử Thụ và Tử Hiên lên trấn trên mua đồ dùng cần cho đông chí, có tiện đường ghé qua xem việc buôn bán của Tụ Phương Trai thế nào, bọn họ thấy bánh kem bán rất tôt.



Lúc trước Tử La thông qua đại ca truyền đạt lại cho Thân Diệc Phàm biện pháp hạn chế lượng bánh kem tiêu thụ và lý luận bao bì cao cấp. Thân Diệc Phàm học một ra ba, vận dụng kiến thức vô cùng nhuần nhuyễn. Bánh kem bây giờ sau khi qua đóng gói, nặng khoảng một lạng một cái. Tụ Phương Trai bán ra với giá một trăm văn tiền. Mỗi một chi nhánh của họ chỉ cung ứng năm mươi cái mỗi ngày. Bây giờ, món bánh kem một trăm văn tiền một cái đã trở thành đối tượng được săn đón của giới nhà giàu ở trấn trên.



Hơn nữa, muốn mua được, còn phải xếp hàng từ sớm. Năm nay, miếng bánh kem nhỏ này còn là món quà được nhiều người mua tặng nhất dịp đông chí.



Với thu nhập trước mắt, dù tới tháng Chạp tuyết lớn ngăn núi, không có thỏ cung cấp cho Lưu Hương Lâu cũng không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt của gia đình nàng.