Điền Viên Cẩm Tú

Chương 41 : Đổng mai nổi giận

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


Nàng lại nhìn vẻ mặt khó xử của đại tỷ, đoán chắc đại tỷ cũng có mang theo tiền, chỉ sợ lát nữa đại tỷ sẽ mềm lòng mà trả tiền giúp họ. Thế là, nàng biết mình không thể yên lặng được nữa rồi.



“Nhị bá nương, hai người không có tiền trả sao lại ngồi xe ngựa vậy? Bình thường lên thị trấn đại ca đại tỷ đều để bọn cháu đi bộ đó, cháu vẫn chưa được ngồi xe ngựa2lần nào đâu. Nhị bá nương, ngồi xe ngựa có phải rất sướng không?” Tử La giả bộ ngây thơ hỏi.



“Ha ha! Ngồi xe ngựa đương nhiên phải sướng hơn đi bộ rồi, có điều phải tốn tiền. Nếu không phải chị họ mấy đứa bị trẹo chân thì chúng ta cũng không bỏ tiền để ngồi xe ngựa đâu.” Đổng Hoàng thị ngượng ngùng giải thích, bà nói dối cũng chẳng sao.



Không biết tại sao, khi nghe thấy Tử La nói8vậy thì bà bỗng có cảm giác là Tử La cố ý. Nàng đang ngầm ám chỉ là mấy đứa trẻ bọn cháu lên thị trấn cũng phải đi bộ đó, bà và Đổng Mai là người lớn, tại sao không đi bộ mà lại ngồi xe ngựa, thêm một ý khác nữa là bọn cháu còn không có tiền ngồi xe ngựa, tại sao phải trả tiền xe ngựa cho bà. Do đó bà phải giải thích.



“Chị họ bị trẹo chân?6Có nghiêm trọng không? Có cần chúng ta tìm Mã đại phu giúp không?” Tử Vi là người rất hiền lành, nghe Đổng Mai bị trẹo chân thì quan tâm hỏi. Mã đại phu là đại phu chân chất trong thôn, tuy rằng y thuật không bằng đại phu trên trấn, nhưng chữa những bệnh vặt thì vẫn được.



“Không cần. Chúng ta về nhà bôi ít thuốc rượu là được rồi.” Đổng Hoàng thị vội vàng ngăn cản.



“Như vậy sao được. Để3cháu đi tìm Mã đại phu cho Mai tỷ.” Tử La thấy Đổng Hoàng thị luống cuống như vậy thì biết là bà đang nói dối.



“Không cần là không cần! Mày quay lại đây cho ta.” Đổng Hoàng thị cuống lên.



Tử La thấy Đổng Hoàng thị cuống lên, trong lòng càng thấy vui mừng, định chọc họ thêm nhưng biết điều dừng lại.



Có điều Tử Vi không đoán được sự thật, nàng vẫn lo lắng nói: “Nhị bá nương, chữa cũng không5tốn vài đồng, trẹo chân là chuyện lớn, nhỡ may không được xử lý tốt sẽ trở nên nghiêm trọng. Cháu nghe Trần thẩm nói, trong thôn nhà mẹ của thẩm ấy có một cô nương bị trẹo chân, mới đầu nhà đó tưởng là chuyện nhỏ, không tìm đại phu, kết quả, bây giờ chân của nàng ấy không thể đi được bình thường nữa.”



Lời Tử Vi nói là thật, cũng thật lòng quan tâm vết thương trên chân của Đổng Mai.
“Lão thẩm, bà đừng nóng, ngày hôm nay nha đầu này phải chịu ấm ức nên mới nổi giận một chút thôi.” Đổng Hoàng thị cảm thấy sự việc ngày hôm nay đã trở nên ầm ĩ quá rồi, bèn vội tới giải vây.



Tiếp theo bà lại giả vờ quát Đổng Mai: “Nha đầu này lớn rồi sao lại như vậy, mấy muội muội không hiểu chuyện thì con lựa lời nói là được rồi. Sao lại động tay. Còn ra thể thống gì nữa.”



Tử La thấy Đổng Hoàng thị lúc này còn muốn đổ lỗi, nàng quyết định nói thẳng không buồn khách sáo.



“Không phải bọn cháu không hiểu chuyện, bọn cháu cũng chẳng chọc giận chị họ để làm gì. Nhị bá nương không có tiền trả tiền xe nên nhờ đại tỷ gửi giúp. Nhưng đại tỷ của cháu vốn ra đây để gọi bọn cháu về ăn cơm, sao mang theo tiền được chứ. Sau đó, nhị bá nương nói lúc ở thị trấn chị họ không may bị trẹo chân, đại tỷ của cháu định giúp chị họ tìm Mã đại phu, không biết tại sao chị họ lại mắng đại tỷ là tiểu tiện nhân. Tiểu Lục nghe xong chỉ nói chị họ không được mắng đại tỷ, sau đó chị họ bỗng nhảy xuống xe, còn đẩy cháu.”



Tử La tiếp tục khóc nói: “Nhị bá nương, nếu bác không có tiền trả tiền xe thì có thể nói phu xe chở hai người về thẳng nhà là được mà. Sau đó bác lấy tiền ra trả không phải là được rồi sao? Nếu bác không muốn gọi đại phu thì cứ nói thẳng với bọn cháu là được rồi? Tại sao lại muốn gây khó dễ cho bọn cháu chứ?”



“Chuyện này, chuyện này, hiểu lầm rồi!” Đổng Hoàng thị cũng không biết phải giải thích như thế nào.



Bà biết những lời Tử La nói là sự thật, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, có điều bà lại không biết vấn đề nằm ở đâu. Cho nên lúc này bà cũng bất lực không sao giải thích được.



“Được rồi! Hiểu lầm hay không, trong lòng mọi người tự biết. Đổng Hoàng thị, những điều cô đang làm, ông trời đang nhìn đó. Nhớ năm đó khi cha mẹ huynh muội Tử Thụ vẫn còn sống, họ đối xử với nhà cô tốt biết bao nhiêu. Hiện tại cô không thể vô lương tâm như vậy được! Cố gắng dạy bảo lại Đổng Mai đi! Chớ để cho con bé đến tuổi xuất giá rồi mà vẫn không hiểu chuyện như thế.”



Trần nãi nãi nhắc nhở Đổng Hoàng thị, đúng là gừng càng già càng cay, chỉ nói nhiêu thôi cũng đã khiến hai người họ không chịu nổi. Đổng Hoàng thị cũng đổ mồ hôi lạnh. Đành phải cười làm lành đáp: “ Không đâu, không đâu. Nhất định ta sẽ dạy bảo Đổng Mai thật tốt. Giờ chúng ta về nhà lấy tiền trả tiền xe đây.”



Đổng Hoàng thị vừa nói vừa thầm oán bà lão này đúng là lo chuyện bao đồng. Lại thấy có thêm mấy người trong thôn đến vây xem, bà vội vàng kéo Đổng Mai vẫn còn đang khóc lên xe, đen mặt rời đi.