Điền Viên Cẩm Tú

Chương 42 : Chưa từ bỏ ý định

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


“Nhà Nhị bá các cháu đúng là không thể chịu nổi nữa, lại dám ra tay với mấy đứa.” Trần nãi nãi thấy cả người Tử La lấm lem như thế thì càng đồng cảm hơn, nghĩ đến chuyện Đổng Mai có thể ra tay với mấy đứa nhỏ, thật sự đã làm thay đổi nhận thức của bà về nhân phẩm xấu xa



Vì thế bà giận dữ nói: “Đổng Mai này thật là, còn nhỏ mà đã ác độc như vậy,2vợ chồng Đổng Hoàng thị đúng là không biết cách dạy con! A La đáng thương, cháu ngã không sao chứ?”



Trước đây bà từng nghe chồng bà kể về chuyện nhà Đổng Nhị Lang bắt nạt mấy đứa nhỏ không cha không mẹ, có điều tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác, so với nghe kể thì lần này chấn động hơn nhiều.



“Trần nãi nãi, cháu không sao, chỉ là quần áo bị ướt chút thôi.” Tử La thấy lão thái8thái bất bình thay nàng thì càng thêm cảm động.



“Bà nội, mau để các nàng ấy về thay quần áo đi! Đừng để bị cảm lạnh.” Trần Thiếu Thanh thấy bà nội còn định đứng lải nhải thì vội vàng nhắc nhở.



“Xem bà già này này, có tuổi nên thích lải nhải. Tử Vi, mau dẫn A La về thay quần áo đi! Cẩn thận kẻo cảm lạnh!”



“Vâng, vậy bọn cháu về trước. Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn Trần nãi6nãi và Thiếu Thanh ca ca rất nhiều.” Tử Vi cũng sợ Tử La sẽ bị cảm lạnh, nhưng nàng không quên cảm ơn Trần nãi nãi và Thiếu Thanh ca ca.



“Ngoan quá, có gì mà cảm ơn, mau về đi!” Trần nãi nãi nói.



Trên đường, Tử Vi một tay nắm Tiểu Lục, một tay ôm Tử La đi nhanh. Tử La thấy xung quanh không có người, không đành lòng để đại tỷ thương tâm, bèn nói: “Muội không sao, đại3tỷ, vừa nãy là muội cố ý ngã xuống, chị họ không hề chạm vào muội.”



“Thật sao?”



“Đúng vậy, khi đó muội thấy chị họ thật sự muốn đánh muội. Muội sợ quá nên bỏ chạy, sau đó muội thấy có người tới, liền giả vờ bị ngã, để mọi người nghĩ rằng chị họ đẩy muội, đánh muội, sau đó sẽ giúp chúng ta dạy dỗ chị họ, để xem sau này tỷ ta còn dám tùy ý đánh chúng ta nữa5không.” Tử La sợ Tử Vi không tin nên giải thích.



“Đệ cũng vậy, chị họ mới vừa mới đụng tới đệ, đệ liền khóc. Tam tỷ có dặn, khi chúng ta đánh không lại người khác, đặc biệt khi bị nhà Nhị bá bắt nạt, chúng ta phải tỏ ra là kẻ yếu, như vậy mới nhận được sự đồng cảm của mọi người. Thật ra, khi chị họ đến véo đệ, đệ đã trông thấy Thiếu Thanh ca ca đang đi tới đây rồi.” Vẻ mặt Tiểu Lục hưng phấn nói.



Tử La không khỏi cảm khái, Tiểu Lục đúng là yêu nghiệt, không ngờ thằng nhóc này còn đen tối hơn nàng!
Đổng Mai thấy gương mặt Đổng Hoàng thị như vậy thì cũng đoán được tình hình không ổn rồi, có điều nàng ta vẫn ôm chút hy vọng hỏi: “Mẹ, sao rồi?”



Đổng Hoàng thị chán nản nói: “Người ta không đồng ý. Họ nói vẫn chưa chuẩn bị hôn sự cho Lưu thiếu gia, còn nói phải chờ Lưu thiếu gia thi xong mới bàn.”



Thật ra, đây chỉ là cách từ chối kéo của Lưu chưởng quỹ, ông không muốn làm mất mặt Đổng Mai thôi. Thực tế, Lưu chưởng quỹ và Lưu Hoành đều khinh thường nhân phẩm của Đổng Mai.



“Mẹ phải bỏ ra rất nhiều bạc mới để bà mối ngậm miệng không đề cập tới chuyện chúng ta chủ động đến kết thân đấy, ấy vậy mà vẫn bị bọn họ từ chối. Nếu không, một cô nương như con lại chủ động muốn kết thân, còn bị người ta từ chối, chuyện này bị truyền ra ngoài e là con sẽ không thể lập gia đình được nữa. Cũng may! Nhà Lưu chưởng quỹ có nói là sẽ không kể với ai.”



Đổng Hoàng thị còn cảm thấy may mắn vì trước đó bà đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị từ chối, cho nên đã dặn bà mối nếu chuyện không thành thì phải nói với Lưu chưởng quỹ như vậy. May mà Lưu chưởng quỹ là người tử tế, đồng ý sẽ không kể cho người khác.



“Hu hu...” Lần này là Đổng Mai khóc thật.



“Con không cam lòng, mẹ, mẹ đi tìm bọnTử Thụ nhờ giúp đỡ đi, để bọn họ nói giúp con. Chẳng phải bọn họ và Lưu Hương Lầu có giao tình mà.”



“Mẹ thấy giao tình giữa bọn nó và Lưu Hương Lầu cũng không tốt, không phải con từng nói con là chị họ của bọn nó đó sao, người ta cũng chẳng thèm nể mặt bọn nó còn gì? Huống hồ mẹ cũng có dặn bà mối nói nhà chúng ta chính là Nhị bá của bọn Tử Thụ, người ta liền bảo họ và mấy người Tử Thụ chỉ là mối quan hệ làm ăn buôn bán.” Đổng Hoàng thị khinh thường nói.



“Mẹ, mẹ đi nhờ lại đi!” Đổng Mai vẫn chưa từ bỏ ý định.



“Được, vậy mẹ đi tìm bọnTử Thụ.” Suy cho cùng thì Đổng Hoàng thị vẫn thương con gái.



Tuy nhiên, không lâu sau, Đổng Hoàng thị lại ủ rũ cúi đầu đi về.



“Bọn Tử Thụ căn bản không muốn nói giúp con, còn nói chúng ta muốn tìm họ để gây sự, định lấy tờ giấy thú tội lần trước báo quan. Thôi bỏ đi! Bọn nó cũng chẳng giúp được gì, chúng ta không thèm. Con yên tâm, sau này mẹ sẽ cho tìm một mối tốt hơn cho con. Nếu Lưu Hương Lầu coi thường chúng ta, chúng ta sẽ tìm mối tốt hơn họ, cho bọn họ tức chết.” Đổng Hoàng thị nói.