Điền Viên Cẩm Tú

Chương 51 : Mua ruộng

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


Vì tháng Giêng nhiều việc, nên Tụ Phương Trai có báo cuối tháng này mới tới kết toán cho họ, thế nên nhà Tử La vẫn chưa được cầm tiền hoa hồng tháng Giêng của Tụ Phương Trai trong tay.



“Đất, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, chỉ là bạc của chúng ta không thể để lộ quá nhiều ra ngoài được, nếu không thì đâu thể giải thích với người trong thôn đúng2không.” Tử Hiên cũng biết tầm quan trọng của đồng ruộng. Trước kia mọi người không tin huynh muội bọn họ có thể tự nuôi sống mình, chính là bởi vì họ không ruộng không đất, nhưng cậu cũng biết đạo lý cây to đón gió lớn.



Mấy người Tử Thụ nghe xong cũng hiểu được Tử Hiên đang lo lắng điều gì, thế là cả nhà đều im lặng.



“Nếu không thì vậy đi, chúng8ta lấy năm mươi lượng bạc đến chỗ thôn trưởng mua đất trước, cứ bảo là mượn của Lưu bá bá, đến lúc đó, chúng ta nói thế này...” Tử La nói ý định của mình cho mọi người cùng biết.



Bây giờ nhà Tử La có quan hệ khá tốt Lưu Hương Lầu, cho nên mấy huynh muội đều gọi Lưu chưởng quỹ là Lưu bá bá.



Đám Tử Thụ nghe xong đều thấy rất6khả thi, cho nên, bọn họ bắt đầu thương lượng xem nên hoàn thiện cái cớ này như thế nào.



Hôm sau, Tử Thụ mang hai cân thịt lợn, một bình rượu gạo nhỏ, hai gói bánh ngọt rồi cùng Tử Hiên đến nhà thôn trưởng nói chuyện mua đất, đương nhiên không thể thiếu được hai cái bạn nhỏ là Tử La và Tiểu Lục rồi.



“Thụ ca nhi, sao bọn cháu có nhiều tiền3vậy?” Thôn trưởng biết lý do đám Tử Thụ đến nhưng vẫn kinh ngạc vì họ có thể đưa ra nhiều tiền đến vậy.



“Là thế này, mấy tháng này bọn cháu cung cấp thỏ và một số con thú khác cho Lưu Hương Lầu tổng cộng được khoảng sáu, bảy lượng bạc. Đại tỷ và Tử Đào bán đồ thêu cho cửa hàng cũng kiếm được khoảng bảy, tám lượng bạc nữa, cộng lại5là hơn mười lượng. Sau đó, Lưu bá bá biết chúng cháu muốn mua đất nên trả trước cho bọn cháu ba mươi lượng, sau này sẽ trừ dần vào tiền cung cấp thú rừng sau. Thế cho nên bây giờ bọn cháu mới có gần năm mươi lượng bạc.” Cái cớ này, đám Tử Thụ đã bàn bạc xong từu hôm qua rồi, sáng nay lên trấn trên mua đồ cũng đã nói chuyện này với Lưu chưởng quỹ. Lưu chưởng quỹ cũng đã đồng ý nói giúp họ như vậy.


“Dạ được, ăn cơm trưa xong bọn cháu sẽ mang bạc qua, rồi lên trấn trên làm khế ước đỏ. Thôn trưởng gia gia, người thấy vậy có được không?” Tử Thụ trả lời.



“Được, đúng lúc chiều nay ta rảnh. Vậy mấy đứa tranh thủ ăn cơm rồi qua đây, chúng ta lên trấn trên sớm một chút.” Thôn trưởng không hề có dị nghị gì.



Thời này có hai loại khế ước là khế ước trắng và khế ước đỏ, khế ước trắng gọi là dân khế, khế ước đỏ thì gọi là quan khế. Dân khế sau khi được đăng ký với quan phủ, nộp thuế, rồi đóng quan ấn mới có thể trở thành khế ước đỏ. Chỉ khế ước đỏ bị mất mới được quan phủ bảo vệ, còn dân khế thì không, đến lúc bị quan phủ truy cứu còn phải đóng thuế bù vào. Phần lớn mọi người làm khế ước trắng xong cũng đi làm khế ước đỏ luôn, chỉ là vẫn có một số người muốn tiết kiệm chút tiền thuế nên chỉ làm khế ước trắng, nhưng như vậy không được chắc chắn lắm. Đến mãi sau này Tử La mới biết những chuyện này.



Chạng vạng, chưa tới giờ lên đèn, Tử Thụ và Tử Hiên đã về. Bọn họ cầm khế ước của ba mẫu ruộng nước, sáu mẫu ruộng cạn tốt, cuối cùng mấy huynh muội cũng có ruộng đất thuộc về mình rồi.



Bây giờ, thêm vào một mẫu ruộng cạn mà nhà còn dư lại thì các nàng có ba mẫu ruộng nước, bảy mẫu ruộng cạn rồi. Số lượng này ở trong thôn tuy khá ít, nhưng vẫn còn hơn là bần cùng không một mảnh đất cắm dùi.



Đây cũng là một bước tiến bộ lớn, huynh muội Tử La lại tiến gần với việc làm giàu thêm một bước.



Cơm tối, Tử Vi làm một bữa vô cùng phong phú, chúc mừng mọi người đã mua lại được ruộng đất nhà mình.



Sáng hôm sau, Tử Hiên sang nhà Trần thẩm tìm Thiết Trụ đi chơi đột nhiên chạy vội về, nói với mọi người: “Trần thẩm hỏi chúng ta xem có muốn mua lợn con về nuôi không. Năm nay nhà thẩm ấy đến chỗ lão Vương ở thôn Lâm mua năm con lợn con. Người nhà lão Vương tới nói nhà họ vẫn còn mấy con lợn con nữa. Trần thẩm hỏi chúng ta có muốn mua mấy con về nuôi không.”



“Đại tỷ, tỷ thấy thế nào?” Tuy rằng mấy chuyện đối ngoại đều do Tử Thụ chịu trách nhiệm, nhưng có chuyện gì, hắn vẫn luôn cố gắng bàn bạc với mọi người.