Điền Viên Cẩm Tú

Chương 50 : Tiếng pháo chào năm mới

Ngày đăng: 17:31 30/04/20


Đây chính là cái Tết đầu tiên của nàng ở thời đại này, Tử La nghĩ thầm.



Nàng bỗng hơi lơ6đãng, không biết mình đang ở đâu, không biết ba tháng vừa rồi có phải là thật, hay chỉ là giác mộng của nàng mà thôi. Thế rồi, những cảm xúc chân thật, cùng với tiếng nói cười của đám Tử Hiên3bên ngoài, tất cả đều nói với nàng rằng đây chính là sự thật. Nàng nhất định phải quý trọng tất cả những thứ trước mắt, Tử La nghĩ.



Tử La mặc bộ quần áo mới mà Đại tỷ đã ủ ấm trong5chăn cho mình rồi đẩy cửa ra ngoài.



Cửa sân, cửa phòng, đến cả cửa bếp cũng được đám Tử Thụ dán câu đối đỏ mới lên, xa xa còn truyền đến tiếng pháo nổ, không khí cực kỳ vui vẻ. Tử La bất giác nhớ tới một bài thơ.



“Đã hết một năm tiếng pháo ran,



Ấm rượu Đồ tô, gió xuân tràn.



Muôn ngõ vạn nhà đều sáng sủa,



Thẻ đào thay mới, đón bình an.”*



* Bản dịch thơ của Trần Thế Hào - bài “Nguyên nhật” - tác giả: Vương An Thạch (王安石).



Bài thơ vô cùng thích hợp với bầu không khí lúc này. Ở hiện đại, đã lâu lắm rồi Tử La mới cảm nhận được không khí đậm đà vị Tết như vậy.



Thời hiện đại, chất lượng cuộc sống của mọi người càng lúc càng cao, đồng thời với nó là sự coi trọng những ngày lễ truyền thống thế này cũng càng ngày càng ít, bầu không khí ngày Tết bởi thế mới nhạt nhòa không ít. Nhưng Tử La lại rất thích những ngày lễ truyền thống thế này. Nàng nghĩ đây chính là dịp tốt nhất để cả gia đình đoàn viên quây quần, bồi dưỡng tình cảm. Nàng muốn những ngày lễ này thật náo nhiệt, cho nên nàng rất thích bầu không khí nhộn nhịp ở thời cổ đại này.



“Đại ca, chúc mừng năm mới! Chúc Đại ca một năm mới vạn sự như ý, càng ngày càng đẹp trai.” Tử La thấy Tử Thụ ra khỏi bếp thì chạy tới khoanh tay chúc mừng.



“A La, chúc mừng năm mới.” Tử Thụ thấy Tử La mặc áo bông mới màu vàng, trông giống hệt đồng tử đi ra từ tranh Tết, cậu vui mừng đáp.



Tiếp đó, Tử Hiên cũng ra khỏi phòng bếp.




Cậu thực sự rất ngưỡng mộ vị muội muội thông tuệ này, nếu nói theo cách của Tử La thì chính là, nước sông dậy sóng, liên miên không dứt.



Ăn lẩu, rửa mặt xong, cả nhà lại đến phòng ba tỷ muội Tử La nói chuyện phiếm như thường lệ.



“Lẩu ngon thật đấy.” Tiểu Lục vẫn đang chìm đắm trong dư vị của món lẩu dê.



“Đúng là rất ngon, nhưng hơi lãng phí than củi.” Tử Đào cũng tán thành.



Tiếp đó, cả nhà bắt đầu nói chuyện chúc Tết lý thú, nói con cái nhà ai tham, chúc Tết là chạy một lượt cả thôn mới về.



Mùng một năm mới nhanh chóng trôi qua trong sự vui vẻ của mọi người.



Tháng Giêng, nhà Tử La không có thân thích gì quá xa, cho nên mấy huynh muội đều ở nhà, đốt lửa cho ấm giường, ngồi trên đó làm việc của mình, thuận tiện tâm sự. Bình thường đều là Tử Vi, Tử Đào thêu thùa may vá, Tử Hiên, Tử La, Tiểu Lục và Tử Thụ học bài.



Có điều, ngoài thiêu thùa may vá, mỗi ngày sau khi ăn xong, Tử Vi và Tử Đào đều dành ra nửa tiếng đồng hồ để theo đám Tử Thụ học viết mười chữ mới.



Khoảng thời gian này, cả nhà sống vô cùng an nhàn vui vẻ.



Tháng Giêng trôi qua rất nhanh, cả tháng cũng không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là Tử La và Tiểu Lục ăn nhiều quá, nên đều mập thêm một vòng. Tử La có chút u buồn vì chuyện này, nhưng cũng ném ra sau đầu luôn, có đồ ngon thì không thể khách khí được.



“Đại ca, Đại tỷ, nhân lúc mọi người còn chưa cày bừa vụ xuân, chúng ta đi mua ít đất đi.” Buổi tối, tiện lúc mọi người đều ở trong phòng, Tử La bèn nhắc nhở.



Trước đó huynh muội Tử La đã từng bàn bạc đến chuyện mua đất này rồi. Tất cả mọi người đều nghĩ đây là ý hay, chỉ là lúc đó chưa có điều kiện thôi. Bây giờ tranh thủ còn chưa tới vụ xuân, Tử La muốn nhắc nhở mọi người phải đi mua ruộng đất trước.



“A La nói đúng, chờ đến lúc bắt đầu vụ xuân thì sợ không có mấy người bán đất nữa. Bây giờ trong nhà có khoảng ba trăm lạng bạc ròng, cuối tháng hai Tụ Phương Trai cũng sẽ đưa bạc qua, mọi người nghĩ xem mua bao nhiêu thì tốt?” Tử Thụ hỏi mọi người.