Điền Viên Cẩm Tú

Chương 90 : Cứu người

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


“Lưu đại ca!” Mấy huynh muội Tử La và Chu Viễn đồng thanh gọi.



“Lưu đại ca này, nếu không phải để thấy chán nên đi ra hậu viện dạo chơi thì đã không gặp được mấy huynh muội Thụ ca nhi rồi. Hóa ra anh em2Thụ ca nhi chính là những đứa bé vừa ngoan ngoãn vừa giỏi giang đã nghĩ ra phương pháp làm cho quả hồng trở nên ngon hơn mà cha đẻ vẫn kể. Bọn để trò chuyện vui vẻ lắm!” Chu Viễn hào hứng nói.



“Đúng đó! Bọn8muội thấy hoa viên nhà Lưu đại ca đẹp quá nên mới đi ngắm thử. Sau đó gặp được Chu tiểu thiếu gia” Tử La nói chen vào.



Tử La biết chuyện ngày hôm nay đã khiến Chu Viễn cảm thấy mất thể diện lắm rồi. Nếu6có nhiều người biết được chuyện này, Tử La chỉ sợ sẽ đụng chạm đến lòng tự ái của cậu nhóc này thôi.



Chu Viễn nghe Tử La nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang thấy Tử Thụ, Tử Hiên cũng không có ý phản3đối, cậu mới xem như trút được gánh nặng! Không phải cậu nghĩ Lưu Hoành là người ngoài, mà thực sự cái chuyện này càng ít người biết thì càng tốt!



“Hóa ra là vậy hả! Huynh còn định giới thiệu mọi người với nhau nữa đấy.5Giờ thì không cần nữa rồi! À! Trước nhà chuẩn bị mở yến hội đấy, chúng ta đi ăn thôi!” Lưu Hoành cười nói.



Đúng lúc đó Lưu Hoành nhìn thấy một cái thang bên cạnh, hắn lấy làm khó hiểu: “Sao ở đây lại có thang thế này?”



Chu Viễn nghe vậy lòng nảy lên thình thịch, cậu lanh trí đáp nói: “À, là do để mang tới đó, vốn đệ định leo lên nóc nhà giải khuây, tình cờ lại gặp mấy anh em Thụ ca nhi nên để không leo lên nữa. Để để cất thang về!”



“Không cần đâu! Để tạm ở đây cũng không sao cả, chúng ta đi ăn cơm trước đã! Nhưng mà Viễn ca nhi à, đệ không nên leo lên leo xuống mãi, nhỡ Chu bá bá biết được là lại bị ăn mắng đấy!” Lưu Hoành khuyên nhủ.



Mấy người Tử La nghe câu nói dối trôi chảy như múa bút thành văn của Chu Viễn, khóe miệng đều có giật cùng lúc, chỉ có điều họ không vạch trần hắn mà thôi!



Sau đó, Lưu Hoành dẫn mấy chị em Tử La đi ra tiền sảnh!



Hôm nay, Lưu chưởng quỹ mở tiệc rượu ở lầu một tiền sảnh.



Hơn hai mươi bản để tiếp đãi khách khứa và bạn bè làm ăn.



Huynh muội Tử La ngồi chung bàn với Chu Viễn và mẹ cậu Chu Hà thị.



Chu Hà thị là một phụ nhân thích nói, thích cười. Từ sau khi bà biết đây chính là huynh muội Đổng gia mà trượng phụ mình hay nhắc tới, bà càng thêm nhiệt tình với họ.



Trong buổi tiệc hôm nay, bà không ngừng bắt chuyện với mấy chị em, liên tục gắp thức ăn cho Tử La, Tử Đào và Tiểu Lục.


“Được, vậy nhanh đánh xe bò đưa ông ấy đi.” Tử Thụ suy nghĩ một chút rồi đồng ý.



Tử La đánh giá vị đại thúc trung niên đã hôn mê bất tỉnh này, tướng tá hơi dữ dằn một chút, nhìn cũng không giống dáng vẻ nông phu ở quanh đây. Hơn nữa, nhìn áo của ông ta, mặc dù là chất vải bình thường nhưng vẫn khó che đậy được khí thế của ông.



Tử La suy đoán, có lẽ thân phận người này không đơn giản. Nàng muốn nhắc nhở Tư Thụ, nhưng họ cũng không thể thấy chết mà không cứu, vậy là đành thôi.



Tử Thụ vừa định đỡ người kia dậy, thì người nọ đã dần tỉnh lại rồi.



Tử La hoảng hốt.



“Mấy cháu là ai?” Người kia hỏi.



“Đại thúc tỉnh rồi ạ? Bọn cháu đi ngang qua thấy thúc hôn mê ở đây nên định đưa thúc lên y quán, giờ thúc thấy thế nào rồi?” Tử Thụ hỏi.



Nghe Tử Thụ nói xong, người kia cũng giảm bớt đôi phần cảnh giác. Hắn kể tình hình của mình cho mấy chị em nghe.



Hóa ra hắn là lão Ngũ, thợ rèn ở trấn trên, cưỡi ngựa đến quanh đây giao hàng, ai ngờ trên đường về, ngựa của hắn bị giật mình, hoảng loạn. Hắn ngã thẳng từ trên ngựa xuống nên bị thương ở chân, phía sau đầu va phải một tảng đá bên đường, sau khi cố gắng băng bó vết thương cho bản thân, hắn cũng hôn mê bất tỉnh, may mà gặp phải mấy huynh muội Tử La.



“Đại thúc à, bây giờ cháu đưa thúc đi y quán, để đại phu khám chân và đầu của thúc xem sao. Nhưng mà trên đường tới đây bọn cháu không thấy ngựa của thúc, có khi nó đã chạy xa rồi.” Tử Thụ nói.



Thật ra Tử Thụ cũng lo người này sẽ mang đến nguy hiểm, giờ ông ta đã nói rõ thân thế, hơn nữa cậu cũng biết trên trấn có một thợ rèn tên lão Ngũ. Cậu mới thấy yên tâm.



“Ôi, xem ra hôm nay không những không kiếm được tiền mà còn mất ngựa nữa.” Người nọ thở dài.



“Đại thúc không sao là may rủi, xem như của đi thay người vậy.” Tử Hiên an ủi.



“Cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi! Phiển mấy cháu đưa ta đến lò rèn lão Ngũ ở trấn trên là được.”



Nghe vậy, Tử Thụ bèn quay xe bò lại, chạy về hướng trấn trên.



Đến lò rèn lão Ngũ, bên trong có một thiếu niên khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi đang rèn thiếc.