Điền Viên Cẩm Tú

Chương 91 : Thân diệc phàm đến

Ngày đăng: 17:32 30/04/20


Thiếu niên nọ thấy xe bò của chị em Tử La dừng lại trước quán thì dừng tay, bước ra nghênh đón: “Chào khách quan, mọi người muốn mua gì sao, lò rèn lão Ngũ của bọn ta là lò rèn tốt nhất ở trên trấn này rồi! Ôi, đây không phải là Ngũ thúc sao? Thúc sao vậy?”



Thấy nam nhân trung niên phía sau, người nọ kinh ngạc thốt lên.



“Không2sao, con ngựa nổi điên làm ta bị ngã. May mà gặp được mấy đứa bé này đưa ta về.” Hắn trả lời.



Nghe người trung niên kia nói vậy, người nọ liên tục nói cảm ơn mấy chị em Tử La.



“Đại ca à, huynh nên đưa đại thúc đến y quán xem thử. Thúc đó không chỉ bị thương ở chân mà còn ở đầu nữa, vẫn nên đi khám thì8tốt hơn.” Tử Thụ đề nghị.



“Được, để ta đi lấy bạc.” Thiếu niên nghe xong cũng không có ý kiến.



“Không cần đi đâu, ta chỉ bị thương ngoài da thôi mà.” Đại thúc nọ phản đối.



“Ôi, Ngũ thúc, thúc bị thương đầu có nhẹ. Sao lại không đi khám đại phu được.” Thiếu niên khuyên nhủ.



Mấy chị em Tử La nghe vậy cũng phụ họa theo, vị đại thúc nọ mới6đành đồng ý.



Sau khi thiếu niên cầm tiền đi ra, Tử Thụ đề nghị: “Để để đưa hai người đến y quán nhé.”



“Phải cảm ơn đệ nhiều rồi.” Thiếu niên cảm tạ lần nữa.



Đến khi tới trước cửa y quán, thiến niên đỡ đại thúc xuống xe, một học đồ trong y quán cũng ra tiếp đón, giúp đỡ người.



Thiếu niên nọ dừng lại nói với mấy người Tử La: “Hôm3nay phải nhờ mọi người nhiều quá. Nhất định chúng ta sẽ tới nhà nói cảm ơn đàng hoàng. Nếu không có gì thì mọi người cứ về trước đi. Mình ta có thể lo được rồi.”



Tử Thụ thấy họ cũng không giúp được gì nhiều, hơn nữa họ còn muốn chạy về trả xe bò lại cho Trần thẩm, thế nên Tử Thụ mới cáo tử.



“Nói cảm ơn thì không5cần đâu ạ! Bọn đệ chỉ thuận tay giúp đỡ thôi mà. Hai người đừng khách sáo. Thế bọn đệ đi trước nhé.” Tử Thụ chắp tay chào.



Không chỉ thiếu niên nọ, vị đại thúc trung niên kia cũng liên tục cảm ơn, còn hứa hẹn nếu sau này mấy người Tử La có đến cửa hàng của họ mua cái gì, họ sẽ làm cho miễn phí.



Sau một hồi khách sáo qua lại, thiếu niên nọ và học đồ mới đỡ đại thúc vào trong y quán.




Trước bậc thang trong sân là một cô bé khoảng sáu bảy tuổi đang vui vẻ nhìn mình, dưới bậc thang là hai hàng hoa cúc dại nở tươi rực rỡ.



Hình ảnh tuyệt đẹp đó khiến Thần Diệc Phàm mãi không hoàn hồn được, mãi đến khi Thư Mặc lên tiếng nhắc.



“Thân đại ca đến chơi à.” Tử La vui vẻ nói.



“A La à, ai tới vậy?” Tử Vi hỏi.



“Đại tỷ, là Thần đại ca.” Tử La quay đầu lại đáp. Sau khi Tử La mời Thận Diệc Phàm vào nhà, mấy tỷ muội mang trà nóng bánh ngọt ra tiếp đãi. Thân Diệc Phàm không thấy Tử Hiên, Tử Thụ nên hỏi: “Tử Thụ, Tử Hiên đâu?”



“Đại ca và Nhị ca đi tới trường còn chưa về ạ, chắc phải nửa canh giờ nữa họ mới tan học.” Tử La đáp.



“Hóa ra là vậy, thế ta nói với Tử Vi cô nương trước vậy nhé, hôm nay ta tới là muốn bàn chuyện hợp tác với Tử Vi cô nương.” Thân Diệc Phàm trực tiếp đi vào vấn đề.



Tử La nghe vậy thì càng chắc chắn về mục đích họ đến đây lần này, nàng phấn khích lạ thường.



Tử Vi, Tử Đào nghe xong lại chẳng hiểu ra sao.



“Không biết Thân đại ca muốn hợp tác gì với bọn ta?” Tử Vi hỏi.



“Là vậy, lần trước ta cầm theo con thỏ bằng vải của cô nương, sau khi đưa cho tiểu công tử nhà Tri phủ đại nhân, tiểu công tử thích thú lắm. Không chỉ vậy, nhiều quý nhân quan lớn cũng phải người đến Thân gia dò hỏi, nói là sau khi thiếu gia nhà họ nhìn thấy con thỏ vải của tiểu công tử Tri phủ đại nhân trong ngày sinh nhật, họ đều rất thích, ai cũng muốn có một con, thế nên họ đến hỏi chúng ta có còn con thỏ vải nào không.”



“Ta mới nói, đây là quà sinh nhật ta tặng cho tiểu công tử Tri phủ đại nhân, vì thế bây giờ ta không để đưa họ được. Mấy người kia bèn thất vọng bỏ đi. Nhưng sau đây chúng ta phát hiện trên đường có rất nhiều người bán con thỏ bằng vải, dù không sinh động như của Tử Vi cô nương nhưng lại có rất nhiều người mua.”



“Ta thấy đã có người làm rồi, cứ tưởng sau đợt này thỏ vải không còn được ưa chuộng nữa. Ai ngờ mấy ngày trước, gia quyến nhà Tri phủ lại tới xin thỏ vải. Hóa ra họ có một tiểu thư sắp tới sinh nhật, họ muốn tìm một con thỏ vải giống như đợt ta tặng, nhưng thỏ bán trên đường lại không được đẹp bằng.”



Sau khi nói một hơi Thận Diệc Phàm cũng thấy khát nước. Thế là hắn cầm ly nước lên uống một ngụm.



“Vậy nên Thần đại ca muốn muội làm thêm một con thỏ vải nữa phải không?” Tử Vi nghe vậy thì hỏi.



“Đúng thế, nhưng ngoài chuyện đó ra ta còn muốn bàn chuyện hợp tác với các muội.” Thân Diệc Phàm nói tiếp.