Điền Viên Nhật Thường

Chương 1 : Cuộc sống mới

Ngày đăng: 13:31 18/04/20


"Bác sĩ Lư, tim của bệnh nhân ngừng đập rồi."



"Chuẩn bị kích điện."



"Khoan đã, tim đã đập lại rồi."



"Tích... Tích... Tích..."



"Huyết áp bao nhiêu?" "80"



"Nhịp tim?" "60"



"Tình hình bệnh nhân ổn định lại rồi, tiếp tục phẫu thuật."



Giọng nói xa lạ mơ hồ vang bên tai, Lục Lăng Tây mơ mơ màng màng mở mắt ra, hoảng hốt nhìn ngọn đèn sáng rực trên đầu. Giật giật đầu, cảm giác đầu rất nặng, chỉ có thể nghiêng một góc nhỏ, lại thấy bóng người nhạt nhòa ở bốn phía.



"Đây là đâu?"



Lục Lăng Tây nghĩ, cố gắng mở mắt nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy mờ nhạt không rõ, cậu cố sức nháy mắt, trí nhớ thoáng hiện lên, đúng rồi, đây là bệnh viện. Cậu đang phẫu thuật hiến thận, thân thể anh trai lại xảy ra chuyện, bác sĩ nói anh trai bị suy thận cấp tính, cậu là người có HLA và tế bào tướng xứng với anh trai, là người hiến thận tốt nhất.



Lục Lăng Tây nhắm mắt lại, hình ảnh mẫu thân cầm tay cậu khóc như đang xảy ra trước mắt.



"Tiểu Tây, bệnh của anh con lại nặng thêm, con là người duy nhất có thể cứu anh con, con sẽ cứu thằng bé, đúng không?"




"Ồn quá!" Sau vô số lần cố gắng, Lục Lăng Tây cuối cùng cũng nói nên lời. Cậu cho là mình nói rất lớn, nhưng với những người xung quanh thì chỉ như thì thào nói nhỏ. Cũng may phòng bệnh không ai nói chuyện, Vương Thục Tú vừa lúc nghe thấy được, lập tức cúi người vào trước mặt cậu.



"Con trai, con trai, Lục Lăng Tây, vương bát đản!"



Một loạt từ rơi xuống, thiếu niên trên giường rốt cuộc mở mắt ra.



Vương Thục Tú vui vẻ cười, "Nhóc con, nhớ mẹ mày không?"



Lục Lăng Tây ngỡ ngàng nháy mắt mấy cái, xuất hiện trước mắt là một khuôn mặt xa lạ. Cậu biết giọng nói này, là giọng nói luôn tranh cãi ầm ĩ bên tai cậu.



Vương Thục Tú thấy Lục Lăng Tây đã tỉnh, tim luôn treo cao rốt cuộc cũng buông xuống. Cô vui vẻ nói với Lục Lăng Tây: "Tiểu vương bát đản, bọn họ đều nói mày không cứu được, mẹ mày không tin, xem đi, chẳng phải mày tỉnh rồi sao? Mẹ mày nuôi mày lớn tới chừng này còn chưa được hưởng phúc, nếu mày chết rồi, chẳng phải mẹ mày lỗ vốn sao. Thằng cha chết tiệt kia của mày không biết lại đi đâu rồi, mấy ngày nay cả cái mặt cũng chẳng thấy đâu. Mày nhớ cho kỹ, mày nằm viện nhiều ngày như vậy đều do tiền mồ hôi nước mắt của mẹ mày đấy."



Người phụ nữ trước mặt nói không ngừng, cô nói từ nào Lục Lăng Tây đều nghe rõ, nhưng cũng không hiểu đối phương đang nói gì. Cậu nhìn đôi môi người phụ nữ đang mở ra đóng vào không dứt, rốt cuộc cũng có cơ hội hỏi điều mà cậu băn khoăn.



"Dì là ai? Phụ thân và mẫu thân đâu rồi?"



"Tiểu vương bát đản mày nói cái gì! Phụ thân mẫu thân gì ở đây, mày muốn lừa mẹ mày cái gì đây?" Vương Thục Tú nhướn mày liễu, tiện đường vỗ vào đầu Lục Lăng Tây một cái.



"Đừng đánh vào đầu!" Y tá đang cầm thuốc vội vàng kêu lên, đáng tiếc là đã chậm một bước.



Vương Thục Tú vừa đánh một cái, thì Lục Lăng Tây mở to mắt được vài phút đồng hồ lại lần nữa chìm vào trong bóng tối.