Điền Viên Nhật Thường

Chương 2 : Tin người chết

Ngày đăng: 13:31 18/04/20


Lần thứ hai tỉnh lại đã là hai ngày sau, Lục Lăng Tây biến thành Lục Lăng Tây. Mấy lời này tuy kỳ lạ, nhưng sự thật lại càng kỳ lạ hơn.



Lục Lăng Tây không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi phẫu thuật, cậu đã không còn là đứa cháu nhỏ nhất của nhà họ Lục ở Trung Kinh – Lục Lăng Tây nữa, mà bỗng nhiên xuất hiện ở Phượng Thành, trở thành đứa con trai Lục Lăng Tây của người phụ nữ đã gặp hai ngày trước.



Lúc đầu khi Lục Lăng Tây biết được chuyện này, cũng đã kinh ngạc nửa ngày. Thân thể của cậu đã không còn là thân thể quen thuộc trước kia nữa, không xanh xao không gầy yếu, thân thể mới này tràn đầy sức sống. Thứ duy nhất có thể liên tưởng tới cậu trước đây chính là khuôn mặt của cậu, hai khuôn mặt giống nhau ba bốn phần, nhưng khuôn mặt này có nét tinh ranh xinh đẹp hơn, có thể thấy là được di truyền từ người mẹ của thân thể này.



Lục Lăng Tây nghe thầy thuốc nói rằng, tay của anh đã tạo ra kỳ tích. Trong lúc phẫu thuật thì tim cậu đã ngừng đập một lần, nhưng kỳ tích đã xuất hiện, sau khi tim cậu ngừng đập 10 giây đã đập trở lại. Cậu thầm nghĩ, đây không phải là kỳ tích phẫu thuật, mà là một kỳ tích huyền diệu. Khi trái tim đập trở lại, ở trong thân thể này đã không phải là Lục Lăng Tây trước kia nữa, mà là cậu. Vậy chủ nhân ban đầu của thân thể này đâu rồi? Chết rồi sao? Hay giống như cậu nhập vào một thân thể xa lạ, nhập vào thân thể ban đầu của cậu?



Suy nghĩ này khiến cậu lo lắng. Không chỉ là vì ý nghĩ này quá kỳ lạ, cậu chưa từng nghe qua chuyện này, mà vì thân thể hiện tại khỏe mạnh hơn thân thể trước kia của cậu, khiến cậu cảm thấy chột dạ. Cậu tưởng tượng thấy thiếu niên mình không biết kia tỉnh lại trong thân thể cậu, thấy một thân thể không trọn vẹn sau khi phẫu thật, sẽ sợ hãi như thế nào đây?



Lục Lăng Tây cảm thấy mình cần tìm cách liên lạc về nhà, nếu người kia thật sự ở trong cơ thể cậu, thì cậu sẽ nghĩ cách trao đổi cơ thể với đối phương. Người kia không phải là cậu, mỗi người bọn họ đều có cuộc sống riêng, cậu không thể tự tiện tay thế cậu ta, càng không thể ích kỷ để cậu ta thay thế cậu. Cho dù cậu luôn muốn rời khỏi nơi đó...



Lục Lăng Tây suy nghĩ lung tung trong đầu, một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng nằm trên giường. Lúc trước khi ở nhà họ Lục, cậu là đứa con nhỏ nhất, lại bởi vì tình huống đặc biệt nên vẫn luôn không có bạn cùng chơi, năm này tháng khác chỉ có một mình, nên dần dần hình thành tính cách không thích nói chuyện. Bây giờ thay đổi sang một hoàn cảnh lạ lẫm, cậu lại càng không biết nên nói gì.



"Bác sĩ, rốt cuộc con trai tôi đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao nó không nhớ gì cả, anh không phải nói là phẫu thật rất thành công sao?"



"Đầu của bệnh nhân bị thương rất nặng, có thể sẽ ảnh hưởng đến trung khu thần kinh, đây không phải là chuyện lớn, chỉ cần chăm sóc thêm một thời gian nữa là được."



"Nó không biết tôi, còn nói không phải là chuyện lớn sao? Vậy chuyện gì mới là lớn? Bệnh viện các anh rốt cuộc có biết chữa bệnh không?"



Bác sĩ không biết nên nói thế nào: "Hiện tại bệnh nhân đang bị mất trí nhớ, cô nếu muốn bệnh nhân mau nhớ lại, tốt nhất là nên nói cho cậu bé một vài sự việc quen thuộc, có thể giúp cho bệnh nhân khôi phục trí nhớ."



"Thật sao?"



"Đúng vậy!"




Lá lách bị vỡ máu chảy quá nhiều... Thì ra cậu đã chết rồi sao? Lục Lăng Tây ngơ ngác nghĩ. Cậu còn nghĩ là mình và chủ nhân thân thể này trao đổi thân thể, thì ra cậu đã chết và sống lại trong thân thể lành lặn này. Lục Lăng Tây không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, giống như đau khổ, nhưng ngoài đau khổ lại có một tia giải thoát.



Cậu nhớ đến câu nói kia của phụ thân, "Lần cuối cùng..."



Lúc phụ thân nói câu ấy, tuy cậu không nói gì nhưng trong lòng thật ra có chút mong chờ. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã được dạy rằng cậu là người duy nhất có thể cứu anh trai, cậu được sinh ra chỉ vì anh trai. Vì anh trai, khi cậu vừa sinh ra đã bị lấy máu cuống rốn. Vì anh trai, cậu chịu sự đau đớn khi bị hút tủy xương. Vì anh trai, cậu không được đi học, không được kết bạn, chỉ yên lặng ở trong nhà. Vì anh trai...



Cậu biết cậu không nên oán hận gì cả, tính mạng của cậu là do phụ thân mẫu thân ban tặng, giá trị tồn tại của cậu là vì anh trai cần. Nhưng trong đêm, sau khi cậu bị hút tủy xương đến nỗi đau không ngủ được, khi cậu không thể ra ngoài chỉ có thể cô đơn nhìn bạn hàng xóm đi học, đôi lúc cũng nghĩ, cậu ghét cuộc sống này, cậu muốn thoát khỏi người nhà, thoát khỏi anh trai.



Nhưng mỗi khi thấy nụ cười của anh trai với cậu sau khi giãy dụa thoát khỏi bàn tay của thần chết, thì cậu lại thấy xấu hổ vì suy nghĩ ích kỷ trong nháy mắt của mình. Cậu cảm thấy rất mâu thuẫn, cậu vừa cảm thấy mình nên cứu anh trai, nhưng đồng thời cũng thấy rất mệt mỏi. Cậu không nhớ rõ anh trai từ nhỏ đến lớn đã đến bệnh viện bao nhiêu lần khi bệnh tái phát, nhưng khi cậu và anh trai đều yếu ớt nằm trên giường bệnh, thì trong mắt mẫu thân mãi mãi chỉ có mình anh trai.



Bây giờ cậu đã chết, cậu bỏ ra chính mạng sống của mình, có thể nói là cậu không hề nợ phụ thân mẫu thân nữa hay không, họ cho cậu cuộc sống, họ nuôi dưỡng cậu, cuối cùng thì cậu đã trả hết nợ.



Thấy Lục Lăng Tây im lặng không nói gì, ông Tô không vừa lòng trừng mắt nhìn Tô Lãng, ai lại nói với bệnh nhân mấy việc này chứ? Gì mà cùng họ cùng tên phẫu thuật thất bại qua đời, không phải là đang hù dọa người ta sao? Cháu xem đi, đứa bé kia sợ rồi kia?



Tô Lãng im lặng cười khổ, anh muốn đổi sang chuyện khác thoải mái hơn, bỗng thiếu niên trên giường ngẩng đầu hỏi một chuyện cuối cùng."



"Bạn của anh chết rồi, người nhà cậu ấy có sao không?"



Lời của tác giả: Thấy có người nghi ngờ phản ứng của cha mẹ Lục Lăng Tây kiếp trước, giải thích đôi chút về chuyện này.



Thứ nhất, nếu một đôi vợ chồng có đứa con đầu tiên bị bệnh bạch cầu, chỉ cần bọn họ có thể sinh tiếp, khi bác sĩ đề nghị như vậy thì hầu như đều sinh thêm một đứa khác. Tế bào của anh chị em ruột có độ phù hợp cao nhất. Trong tình huống này, không dễ nói ra được tâm lý của cha mẹ, hai người đều là con mình, chắc chắn là ai cũng đều phải cứu, dưới cam kết rằng đứa thứ hai không có việc gì sẽ cố hết sức cứu đứa thứ nhất, có thể là sẽ là lựa chọn của mọi người. Hơn nữa đứa con đầu bị bệnh, cha mẹ theo bản năng sẽ chú ý hơn, là người thì luôn thương xót cho kẻ yếu, đứa thứ hai theo ý nghĩa thì đúng là vì đứa thứ nhất mà được sống.



Thứ hai, cha mẹ của Lục Lăng Tây trong kiếp trước có phản ứng hơi quá, nhất là người mẹ, việc này cũng có nguyên nhân, sau này sẽ nói tiếp. Là một tác giả kun đam mê tình tiết máu chó, các bạn phải cho tôi có cơ hội tạt máu chó a ~