Điền Viên Nhật Thường

Chương 83 : Vua chó

Ngày đăng: 13:32 18/04/20


Lục Lăng Tây và Nhan Việt mang theo Đại Hắc đi một chuyến đến vườn hoa. Tuy Lý đại gia nói trong điện thoại là không sao, nhưng Lục Lăng Tây vẫn hơi lo, muốn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.



Nghe nói Lục Lăng Tây tối sẽ đến đây, Lý đại gia thấy ấm lòng, bận bịu xong chuyện ở vườn hoa liền vội về bảo bà Lý nấu nhiều cơm tối hơn, để phần cho Lục Lăng Tây và Nhan Việt. Bên này Lục Lăng Tây và Nhan Việt vừa vào cửa thôn, liền bị Lý đại gia chặn lại.



"Cơm đã nấu xong rồi, đang chờ mấy đứa đấy."



Lục Lăng Tây thấy ngại ngùng, lại làm phiền Lý đại gia nữa rồi. Lý đại gia thì chẳng thấy phiền gì cả. Người già rồi không sợ gì nữa chỉ sợ cô đơn. Con của hai ông bà đều sống ở nơi khác, một năm cũng chỉ gặp mặt được một lần vào dịp năm mới, bình thường gọi điện nói hai câu là hết thời gian. Tuy Lý đại gia hiểu cho chúng, cuộc sống bên ngoài làm việc vất vả không dễ dàng gì, nhưng đôi khi cũng rất muốn gặp con cháu. Cũng may trước đó có Đỗ Lâm thường đến vườn hoa, trong lòng Lý đại gia cũng xem cô như con ruột của mình. Bây giờ Đỗ Lâm đã về quê, vườn hoa chuyển sang cho Lục Lăng Tây, Lý đại gia lại càng vui hơn. Đứa bé này có bề ngoài tốt lại ngoan ngoãn, trong mắt ông Lục Lăng Tây chẳng khác gì cháu trai của mình cả, ông còn ước gì Lục Lăng Tây ngày nào cũng đến vườn hoa nữa.



Mọi người cùng đi về nhà, bà Lý từ xa nhìn thấy Lục Lăng Tây liền tươi cười rạng rỡ. Bà nhớ là Lục Lăng Tây thích ăn du mạch cuộn tổ ong, nên buổi chiều bớt chút thời gian làm một lồng hấp. Lần này không ăn kèm với nấm xào thịt băm nữa, mà là hầm một nồi thịt dê, rưới lên ăn cũng rất ngon.



"Tiểu Tây ăn nhiều hơn đi." Bà Lý từ ái múc một bát lớn cho Lục Lăng Tây, đau lòng: "Nhìn gầy chưa này."



Lục Lăng Tây xấu hổ cười, vừa cầm bát vừa nhìn trộm Nhan Việt, biết Nhan Việt chắc chắn đã nghe được, lúc về chắc sẽ bắt cậu ăn thêm cơm. Thật ra cậu không thấy mình gầy chút nào, lần trước Dịch Hàng còn trêu là thịt trên mặt cậu sắp thành một cục rồi. Cậu cũng không hiểu vì sao ai cũng thấy cậu gầy, giống như là ngày nào cậu cũng không ăn cơm thật ngon vậy.



Lý đại gia cũng gật đầu, nói theo: "Đúng là hơi gầy, béo hơn chút nữa là tốt rồi."



Lục Lăng Tây không nói gì, vùi đầu dùng bữa.



Nhan Việt cười khẽ, cưng chiều nhìn Lục Lăng Tây, lại gắp một đũa đồ ăn cho cậu.



Đợi đến khi mọi người đều ăn no, Lý đại gia liền kể chuyện buổi chiều đã nói. Nói ra thì cũng không có gì, chỉ là xưởng trưởng của xưởng nhựa Tống gia trang xúi giục đám nhóc làm việc trong thôn đến thôn Linh Thủy đòi làm rõ... Đám này cũng không chịu nhìn xem những người có tuổi trong thôn đâu ai chịu ra mặt, bị người ta xúi giục liền chạy đến. Kết quả vừa đến bên vườn hoa đã bị Từ Tam nhìn thấy.



Lý đại gia nói đến đây liền liếc nhìn Nhan Việt như có ý gì. Về Từ Tam, ban đầu Lý đại gia còn thấy lạ, sao Từ Tam bị đánh mà ngày nào vẫn lảng vảng quanh vườn hoa chứ, chẳng lẽ muốn đợi cơ hội trả thù sao? Nhưng ông nhìn vài ngày liền thấy không đúng lắm, Từ Tam không giống như là muốn làm chuyện xấu, ngược lại rất lo lắng cho vườn hoa. Vườn hoa mà có chút chuyện gì là gã còn phản ứng nhanh hơn người khác nữa. Lý đại gia ngẫm nghĩ liền hiểu, cũng không xen vào việc của Từ Tam.



Hôm nay Từ Tam vừa ra mặt liền kinh động đến Lý đại gia. Lý đại gia còn tưởng là đám nhóc kia muốn đến vườn hoa gây chuyện, hô lớn gọi mọi người, hơn nửa số người trong thôn đều chạy ra. Kết quả hai bên vừa nói mới biết là bọn họ đến đòi làm rõ cho Tống gia trang. Thế này thì người trong thôn Linh Thủy liền phẫn nộ. Ngày nào Tống gia trang cũng xả thải xuống sông Linh Thủy, làm bọn họ không chịu nổi cái mùi kia phải tránh nó từ xa, bên đó còn hùng hồn không thấy thẹn với lòng sao?




Hai người chậm rãi về thôn, người trong thôn đang nháo nhào cả lên. Có người nhận ra Lục Lăng Tây và Nhan Việt, lớn tiếng hỏi: "Hai người cũng đi ra tìm chó à?"



Lục Lăng Tây rất chột dạ gật đầu.



Vẻ mặt người nọ khó hiểu, lôi kéo nói: "Cũng không biết là có chuyện gì, chó trong nhà đều như bị điên chạy hết ra ngoài, vừa không chú ý là không thấy đâu nữa. Đóng cửa lại còn chui ra từ lỗ chó, không ngăn lại được." Người nọ nói xong liền an ủi Lục Lăng Tây, "Cháu yên tâm, chó nhà cháu ông cũng thấy rồi, nếu ông thấy được sẽ bắt về cho."



"..." Lục Lăng Tây: "Làm phiền ông rồi."



Người nọ nói hai câu liền đi tìm chó. Lục Lăng Tây chầm chậm đi theo Nhan Việt về nhà, đi chưa được hai bước đã nghe trong sân một nhà bên đường có con chó nhỏ đang cào cửa điên cuồng.



Giọng đàn ông vang lên: "Nó muốn đi thì bà cứ để nó đi đi, chó nhà chúng ta biết đường không lạc được đâu."



Giọng người phụ nữ lớn tiếng phản bác lại: "Ông nói bậy gì vậy, không nghe người bên ngoài nói chó chạy hết rồi sao? Đó đều là chó to, chó nhà chúng ta mới được bốn tháng, lỡ không tìm về được thì sao đây?"



Lục Lăng Tây lúng túng nhìn Nhan Việt, Nhan Việt nhịn cười dắt Lục Lăng Tây đi, nhỏ giọng trấn an: "Không sao đâu, mấy con chó đó chắc lát nữa sẽ về thôi."



Nói đến đó, không biết sao Lục Lăng Tây lại nghĩ đến mấy con chó pug chân ngắn kia, vừa buồn cười lại lo giùm cho chúng. Lỡ chạy hết sức không còn sức chạy về nữa thì sao đây?



----------------------



Tiếng sói tru là auuuuuuuuuuu đúng không nhỉ?



Đăng thêm chương nữa nhé. Từ ngay mai sẽ là 2 ngày/chương >.<