Điền Viên Nhật Thường
Chương 84 : Ô nhiễm
Ngày đăng: 13:32 18/04/20
Lúc Đại Hắc về thì đã là nửa đêm.
Lục Lăng Tây chờ mãi cũng không chờ được Đại Hắc về, gật gà gật gù bị Nhan Việt ôm đi ngủ. Vì trong lòng vẫn có chuyện nên không ngủ ngon giấc được. Bên ngoài vừa có tiếng động cậu đã tỉnh lại. Nhan Việt tỉnh sớm hơn cậu một lúc, đang mặc quần áo.
"Tiểu Tây ngủ tiếp đi, anh đi xem sao." Nhan Việt đè Lục Lăng Tây lại không cho cậu dậy, bên ngoài hơi lạnh, hình như đang nổi gió, anh lo Lục Lăng Tây sẽ bị cảm lạnh.
Lục Lăng Tây không ngủ được, nghĩ lát nữa Nhan Việt sẽ mang Đại Hắc vào nên đồng ý, nằm trên giường chờ Đại Hắc. Nhưng lạ là sau khi Nhan Việt rời khỏi lại không có tiếng gì nữa, ngay cả Đại Hắc cũng vậy, cậu không nằm yên được, vội mặc quần áo ra cửa, ngay sau đó liền ngơ người.
Đại Hắc đã về, nhưng không chỉ có mình Đại Hắc.
Trong sân đang ngồi xổm hơn hai mươi con chó lớn nhỏ, Đại Hắc ngồi ở phía trước tiên, miệng còn ngậm một chú cún con có vẻ mới sinh chưa được mấy tháng, cuộn người ngủ say sưa. Nhan Việt đứng ở trên cùng nhìn nhau với Đại Hắc, Lục Lăng Tây còn thấy được gân xanh đang giựt giựt trên trán Nhan Việt.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Nhan Việt cố gắng dịu mặt đi, xoay người nhìn Lục Lăng Tây nói: "Bên ngoài lạnh lắm, sao em lại ra đây?"
Vẻ mặt của anh rất bất đắc dĩ, tuy đã cố nén lại nhưng vẫn có thể thấy khóe miệng đang run run. Lục Lăng Tây biết lúc này không nên cười, nhưng đúng là không thể nhịn được, đây là lần đầu tiên cậu thấy Nhan Việt hiện vẻ đau đầu thế này, cười nói. "Nhan đại ca."
Giọng thiếu niên vui vẻ, tiếng Nhan đại ca này còn có chút làm nũng nữa. Nhan Việt không có cách gì với cậu, đành phải chiều theo: "Tiểu Tây muốn chúng nó ở lại đây sao?"
Lục Lăng Tây gật đầu, không nhịn được lại cười.
Thấy Lục Lăng Tây gật đầu, Đại Hắc bỏ chú cún con trong miệng xuống, xoay người nghiêm túc kêu vài tiếng. Chó trong sân hình như đều hiểu rõ ý của nó, tốp năm tốp ba đáp lại. Nhưng hình như là sợ đánh thức hàng xóm xung quanh, chúng đều đè giọng xuống, nghe như là một đám chó đang làm nũng vậy.
Lục Lăng Tây thấy vậy thì rất ngạc nhiên, Đại Hắc luôn độc lai độc vãng, dù đến cửa hàng của anh Đổng cũng không giao lưu với những con chó khác, đây là lần đầu tiên Đại Hắc ở cùng với những con chó khác. Hơn nữa cách chúng nó giao tiếp với nhau... Hai bên có thể nghe hiểu nhau sao? Suy nghĩ của Lục Lăng Tây không biết đã bay đến nơi nào, Nhan Việt nhìn đám chó trong sân, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, bất chợt nghĩ đến vấn đề lần trước Lục Lăng Tây đã hỏi anh. Thực vật tiến hóa, liệu động vật cũng tiến hóa luôn không? Lúc đó Nhan Việt thấy vấn đề này như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy, nhưng nhìn cảnh trước mắt này, anh lại không chắc chắn nữa.
Đại Hắc sau khi chấn nhiếp đám chó trong sân, liền xoay người kêu nhỏ vài tiếng với Lục Lăng Tây, như đang giải thích gì vậy.
Lục Lăng Tây cảm thấy cậu có thể nghe hiểu ý của Đại Hắc, nó đang giải thích lai lịch của đám chó này. Trong đó có chó hoang gần đây, có con ở nhà không có lỗ chó nên tạm thời không về nhà được, còn có một chú cún con chết sống bám dính bên cạnh Đại Hắc đuổi cũng không đi. Nói đến cún con kia, Lục Lăng Tây thậm chí cảm thấy cậu có thể nghe được sự bất đắc dĩ của Đại Hắc.
Ngay lúc Đại Hắc giải thích, cún con trên đất kia hình như đã tỉnh. Mắt nó vẫn chưa mở hết, mũi nhỏ hồng phấn ngửi ngửi trước, rồi híp mắt hì hục mò đến bên cạnh Đại Hắc, chui vào dưới bụng nó tiếp tục say giấc nồng.
Lục Lăng Tây buồn cười chết mất, Đại Hắc là chó đực, mà như bị xem là chó mẹ khiến Lục Lăng Tây ôm bụng, suýt nữa là cười chảy cả nước mắt.
Sắc trời dần sáng, những con chó kia đã được sắp xếp xong. Lục Lăng Tây "hung tàn" túm mấy con chó hoang tắm sạch cho chúng, rồi bàn với Nhan Việt nên để chúng đi đâu. Không phải chó hoang nào cũng đi theo Đại Hắc đến, những con chó đến đây đều đã khá lớn tuổi, nhìn rất gầy yếu, chắc cũng thuộc nhóm "người già yếu" trong đàn chó hoang kia.
Lục Lăng Tây thấy nếu chúng đều đi theo Đại Hắc về chắc là do không muốn lại lang thang nữa. Vừa lúc có thể nuôi ở vườn hoa trong nhà, dù sao chúng cũng không ăn hết bao nhiêu. Quy mô của vườn hoa càng lúc càng lớn, nên Lý đại gia đã đề nghị bọn họ thuê người trông vườn hoa vào buổi tối. Nếu có đàn chó này, lại thuê thêm một người nữa là được. Cậu nói xong liền mở đôi mắt sáng trong nhìn Nhan Việt, Nhan Việt luôn chiều theo cậu, tất nhiên là gật đầu đồng ý. Tuy Nhan Việt thấy nuôi mấy con chó săn thì thích hợp hơn, nhưng chó nhà như này cũng không sao. Anh thích phần mềm lòng này ở cậu, chỉ vì anh không có, nên anh nguyện ý bảo vệ nó.
Gặp được Ân Nhã chỉ là một khúc nhạc đệm, Nhan Việt rất nhanh đã thu sự chú ý lại. Hai chiếc xe lướt sát qua nhau, Nhan Việt cũng không nhìn bọn họ lần nào nữa, mà rẽ về phía Vi Viên Nghệ. Mười lăm phút sau, cuối cùng Nhan Việt đã đón được Lục Lăng Tây. "Mau lên xe."
Lục Lăng Tây gập ô lên xe, dù như vậy thì vai phải của cậu cũng ướt.
Nhan Việt lo lắng sờ mặt Lục Lăng Tây, cứ thấy rất lạnh lẽo. Anh tìm một chiếc áo khoác phía sau xe trùm lên người Lục Lăng Tây, hỏi: "Có lạnh không?"
Lục Lăng Tây lắc đầu, "Không sao."
Nhan Việt nghe vậy cũng miễn cưỡng yên tâm. Nếu đã đón được Lục Lăng Tây thì anh cũng không còn sốt ruột nữa. Hai người đi rất chậm, trên đường còn định rẽ vào tiệm cơm đón Vương Thục Tú, kết quả Vương Thục Tú nói mưa quá lớn, bảo bọn họ cứ kệ cô, cô ở lầu trên trong tiệm cơm là được.
Lục Lăng Tây dường như nghe được tiếng anh Phong trong điện thoại, vẻ mặt có hơi quái lạ mà cúp điện thoại.
"Sao vậy?" Nhan Việt thấy vẻ mặt cậu như vậy liền hỏi một câu.
Lục Lăng Tây nhíu mày, "Anh Phong bị mưa chặn lại ở tiệm cơm."
Nhan Việt sửng sốt, lập tức hiểu ý của Lục Lăng Tây, liền thầm bật cười. Dù thế nào thì Lục Lăng Tây cũng là trẻ con, có tính chiếm hữu với mẹ mình. Tiêu Phong chỉ là bị mưa chặn lại ở tiệm cơm thôi, vậy mà Lục Lăng Tây đã cảnh giác cao độ như vậy, như là Tiêu Phong muốn làm gì vậy.
"Không thích Tiêu Phong sao?"
Lục Lăng Tây lắc đầu, "Không phải, chỉ là thấy là lạ."
Nhan Việt cười xoa đầu cậu, không nói gì về chuyện này.
Hai người sau khi về nhà đã ngủ rất sớm, cũng không biết ngay tối hôm đó, mưa to không ngừng đã làm nước sông Linh Thủy tăng cao, nước sông màu đen kèm theo nước bùn bắt đầu tràn vào những thôn bên này. Từ Tống gia trang đến Thạch Câu Hà, nước sông màu đen chậm rãi thấm vào trong đất, ô nhiễm phần lớn đất vườn.
Ngay lúc sông Linh Thủy tràn vào trong các thôn, thì thôn Linh Thủy là thôn duy nhất không bị nước sông ô nhiễm. Rễ cây liễu đại thụ cắm chặt ở bờ sông, đám rễ rắc rối khó gỡ ngăn chặn nước sông thẩm thấu, chậm rãi hấp thu nước sông.
------------------
10 trang word TT^TT Mấy chương khác có 4-6 trang thôi mà sao chương này dài vậy chứ >.<
Chương sau có 2 người xác định quan hệ nhé ^_^ Mọi người có đoán được là ai không >.<