Điền Viên Nhật Thường

Chương 85 : Con trai

Ngày đăng: 13:32 18/04/20


Mưa to tầm tã suốt một ngày một đêm mới dừng lại. Bởi vì hệ thống thoát nước đã cũ, nên cả nửa Phượng Thành ngâm mình trong nước, rất nhiều đơn vị công ty đều ngủ. Lục Lăng Tây gọi cho Đổng Tề hỏi tình hình thế nào, nghe nói con phố phía trước Vi Viên Nghệ cũng bị ngập lụt, nên cũng cho mình một ngày nghỉ luôn.



Tình hình bên tiểu khu Hoành Phú khá tốt, tuy hệ thống thoát nước đã cũ kỹ, nhưng cây cỏ tươi tốt đã ngăn lại một lượng lớn nước mưa. Ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, thì dù là cây đại thụ hay là cỏ nhỏ, rễ của chúng đều đang cố gắng kéo dài, hấp thu nước mưa tồn trữ lại.



Có người trong tiểu khu ra ngoài mua thức ăn về, cảm thán về tình hình bên ngoài. Vài tiểu khu bên cạnh hầu như đều bị ngập lụt. Những tiểu khu này có cũ có mới, có tiểu khu cũ như tiểu khu Hoành Phú, cũng có tiểu khu có thang máy mới xây, nhưng dù là cũ hay mới thì nước cũng ngập, nghe nói chỗ sâu nhất đã ngập đến eo, thấp hơn chút thì đến bắp đùi, không giống tiểu khu Hoành Phú vẫn chưa đến cổ chân.



Mấy lần mưa to lúc trước, nước ngập cũng không khác nhau lắm, nhưng cây xanh trong tiểu khu ngày càng tươi tốt, rậm rạp bò lên tường từ tòa nhà số 1 đến tòa số 39 ở cửa tiểu khu, thì mực nước ngập ở tiểu khu cũng cách biệt với các tiểu khu khác quanh đó. Mọi người đều nếu là do cây cỏ ở tiểu khu rất nhiều, thực vật hút nước, đây là chuyện mà học sinh tiểu học cũng biết.



Có hàng xóm vui sướng khi người gặp họa, cách tiểu khu Hoành Phú không xa có một tiểu khu Lục Hợp, trước đó vừa mới quy hoạch khu xanh hóa trong tiểu khu thành bãi đỗ xe, mỗi vị trí đỗ bán ra mười vạn tệ. Kết quả qua đợt mưa to này, cả bãi đỗ xe biến thành biển nước mênh mông, ô tô bên trong đều bị ngập nước. Lúc đó không ai trong tiểu khu Hoành Phú mà không thèm mười vạn này chứ, kết quả bây giờ ai cũng không nói chuyện tiền nong, mà nói về tầm quan trọng của hoàn cảnh môi trường.



"Có tiền thì dùng được cái rắm gì chứ, có thể mua được hoàn cảnh ở chỗ tiểu khu chúng ta sao? Anh ngửi mùi không khí này đi, chắc chắn là tiêu chuẩn của công viên."



"Ai, không phải lúc trước anh ghét cỏ mọc quá nhiều sao, chim hót bên ngoài làm phiền sao, sao mới vài ngày đã đổi giọng rồi."



"Tôi đây chỉ thuận miệng nói thôi, cũng có phải là đồ ngốc đâu. Hơn nữa dù là đồ ngốc cũng biết phân biệt tốt xấu, biết môi trường tốt xấu thế nào chứ."



Người nói chuyện tức đến khó thở, những người vây xung quanh đều cười rộ lên.



Qua mùa hè này, hầu hết người dân trong tiểu khu đều thích hoàn cảnh tràn ngập sắc xanh, tràn trề sức sống này. Dù giá nhà ở tiểu khu càng ngày càng cao, mỗi ngày đều có người môi giới đến gạ bán nhà, nhưng rất ít người động lòng.



Tất nhiên mới đầu cũng không phải như vậy, vừa nghe nói cái tiểu khu rách nát này lại được người xem trọng muốn mua nhà, hơn nữa giá tiền cũng không thấp, không ít người bị kích động bán nhà đi, sôi nổi chuyển sang tiểu khu có thang máy mới xây gần đó. Những người bán nhà kia sau này có hối hận hay không thì không biết, nhưng phàm là người mua nhà thì không ai hối hận cả, đều thấy đáng giá. Có không ít người muốn mua thêm nhà, đón người nhà đến ở cùng, tiếc là dù nhà ở tiểu khu bây giờ rất đắt hàng, nhưng không ai đồng ý bán nhà đi cả.




Cửa hàng rau Vĩnh Xuân có khởi đầu tốt đẹp, mọi người đều rất vui mừng. Tiêu Phong tính gọi mọi người đi ăn chung bữa cơm, cũng thuận tiện thông báo với mọi người là y và Tiểu Hoa đã đến với nhau, cũng nhận đứa con trai Lục Lăng Tây này. Nhưng chờ y chọn giờ xong mới biết Lục Lăng Tây và Nhan Việt đã đến vườn hoa đón Đại Hắc, phải mai mới về.



"Vậy đổi sang ngày mai đi." Tiêu Phong nói thẳng, "Chuyện quan trọng là gặp con trai, không có con trai thì không ăn được."



Mặt Vương Thục Tú đỏ lên, mày liễu nhướng thẳng trừng mắt nhìn y, sẵng giọng: "Ai là con anh chứ."



Tiêu Phong cũng không để ý, chậm rãi nói: "Con em sinh là con anh, Tiểu Tây có nhận anh hay không thì nói sau, nhưng ít nhất là anh đã nhận đứa con trai này."



Y nói rất bình thường, cũng không có lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng lời nói mạnh mẽ đó đã đập vào lòng Vương Thục Tú. Mắt cô đỏ lên, xoay người không nói gì.



Khác với những cô gái trẻ tuổi khác, cái tuổi của Vương Thục Tú mà tìm người đàn ông khác thì so với tình cảm, cô lại quan tâm đến đứa con hơn. Với cô mà nói, sau khi ly hôn với Lục Nhất Thủy rồi tìm người đàn ông khác không khó, khó là tìm được một người xem Lục Lăng Tây là con trai ruột của mình. Nếu trong lòng người nọ ghét bỏ Lục Lăng Tây là con chồng trước, thì dù cô có thấy người nọ tốt thế nào, cô cũng không chọn đến với người nọ. Ngược lại nếu người nó cái khác đều bình thường, nhưng tốt với Lục Lăng Tây, Vương Thục Tú cũng cắn răng đến gần. Khó được Tiêu Phong là người không tệ, cũng xem Lục Lăng Tây là con trai mình, Vương Thục Tú thấy cô gặp được người như vậy, thì nửa đời trước có khổ thế nào cũng đáng giá.



Cô không nói gì, Tiêu Phong cũng không nói, chỉ là đi đến lấy việc trong tay Vương Thục Tú rồi làm. Vương Thục Tú thấy trong lòng Tiêu Phong đã chắc chắn, thẳng thắn nói: "Vậy ngày mai đi, cũng đừng gọi đám Hổ tử, chỉ cần tiểu hỗn đản về rồi người một nhà chúng ta ăn một bữa cơm."



"Được, người một nhà ăn một bữa cơm." Tiêu Phong đồng ý, trong đầu cũng nghĩ đến Nhan Việt, không biết người một nhà mà Vương Thục Tú nói có tính Nhan Việt ở trong không, nhưng đây là chuyện mà chỉ mình Nhan Việt phải bận tâm.



----------------------



Vừa mới cài win, chuột cứ nhảy lung tung, nên có lỗi nào mọi người nhắn lại nhá =.=