Diệp Gia

Chương 11 :

Ngày đăng: 11:28 18/04/20


Tôi sửng sốt đến vài giây, sau đó giống như phát điên mà vứt bỏ điện thoại, leo lên xe, ra lệnh cho tất cả thành viên trong đội tới địa điểm số 2. Chờ khi đến nơi, tôi không thể tin được dưới màu đỏ của ánh sáng mặt trời lại là cảnh tượng máu chảy thành sông. Các thành viên trong đội chống buôn ma túy của Hồng Kông đều bị tiêu diệt. Tôi đi kiểm tra thi thể, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào nước mắt đã rơi đầy. Tôi khẩn cầu đừng để tôi phát hiện thi thể Diệp Gia, nếu ông trời muốn một mạng người thì hãy mang tôi đi. Tôi bỏ qua những đội viên đưa tay lên muốn được dìu dậy, xác định từng người từng người một. Không có, chẳng những không có Diệp Gia, mà ngay cả Đàm Văn cũng không thấy.



Tôi quát lên với các thành viên trong đội đang ở phía sau: “Còn sững sờ làm gì, tìm nhanh cho tôi, lục tung ba thước cũng phải tìm được Diệp Gia và Đàm Văn.” Lúc ấy các đội viên mới tựa hồ tỉnh táo lại khỏi thảm kịch trước mặt, lập tức tỏa ra bốn phía tìm người. Tôi vô lực ngồi giữa những thi thể kia, không hiểu được rốt cuộc là sai ở chỗ nào. Vì sao một nơi không hề giao dịch lại che dấu hỏa lực mạnh như vậy, mạnh đến mức khiến toàn thể đội chống buôn lậu ma túy Hông Kông dồi dào kinh nghiệm bị giết. Tôi ôm đầu, thấp giọng gọi tên Diệp Gia, lẩm bẩm: “Nói cho tôi biết, hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc sao lại thế này.”



Dù tìm kiếm tỉ mỉ tất cả những chỗ xung quanh có thể giấu người đến nhiều lần, chúng tôi vẫn không tìm được bóng dáng Diệp Gia và Đàm Văn. Vài ngày sau, tôi cơ hồ vận dụng tất cả lực lượng có thể để tìm, nhưng mãi vẫn chẳng tìm ra. Trên thực tế, hai người họ tựa như bọt biển biến mất khỏi nhân gian.



Lúc báo tin cho Đồng Úy, tôi đã chuẩn bị tâm lý, tôi có thể để cô đánh, để cô mắng mình. Thế mà cô chỉ nhìn tôi trong một quãng thời gian dài, tới tận lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra Đồng Úy oán hận tôi đến vậy, trong đôi mắt đó tràn ngập vẻ độc ác, hận thù. Cô nói, đến bây giờ Diệp Gia lúc nào vẫn luôn giữ lời, anh ấy đã hứa với tôi sẽ không để anh phải mạo hiểm lần nữa. Rồi cô chỉ vào tôi, nói: “Tất cả đều là do anh, đều là do anh. Nếu không phải anh, sẽ không có hết thảy của hôm nay.” Gương mặt cô là gương mặt của sự thống khổ đến vô cùng, ngũ quan thanh tú cũng méo mó, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn, dù thế nào cũng chẳng khóc. Nước đã đong đầy khóe mắt, nhưng cô vẫn không để nó rơi xuống.



“Xin lỗi.” Tôi nghẹn ngào nói: “Xin cô đó, Đồng Úy, cô hãy khóc đi.”



“Trước khi chưa thấy Diệp Gia, tôi sẽ không khóc.” Đồng Úy lạnh lùng nói. “Nước mắt chỉ dùng để gặp lại, không phải dùng để biệt ly, đây là lời Diệp Gia.”



Tới tận lúc ấy tôi mới nhận thấy hóa ra mình là một kẻ vô năng, trước mặt Đồng Úy không chịu nhỏ một giọt nước mắt, nước mắt tôi lại rơi mang theo hối hận tràn đầy. “Cô biết mà,” tôi nói một cách khó khăn, “nếu có thể, tôi bằng lòng lấy mạng mình đổi lấy mạng Diệp Gia.”



“Vậy thì sao chứ.” Đồng Úy nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: “Việc hiện tại anh phải làm chính là bù lại sai lầm của mình, anh phải đi cứu Diệp Gia.” Nói tới đây, cô không nhìn thẳng tôi mà nhìn sang phía khác, dùng âm thanh rất nhẹ nói tiếp: “Dù Diệp Gia ở nơi nào, anh ấy vẫn luôn chờ anh.”



Tôi cũng không biết bản thân đi ra khỏi khu nhà cấp cao của Đồng Úy bằng cách nào, chỉ biết mình bước đi một cách không mục đích. Đến khi tỉnh táo lại, mới phát hiện chính mình đã đến căn nhà nhỏ của Diệp Gia và Đồng Úy, ngôi nhà chỉ có một gian phòng. Đến giờ Diệp Gia vẫn không cho thuê. Nơi ngôi nhà đó tôi từng làm cơm cho Diệp Gia, từng nghe qua tiếng cười cậu, từng cách một cánh cửa muốn nhìn trộm cậu tắm, cuối cùng chỉ lắng nghe tiếng cậu tắm trong chốc lát mà thôi.



Tôi nên làm gì bây giờ. Ngửa đầu, nhìn bầu trời ngàn dặm không mây, đến bây giờ tôi mới biết, hóa ra nhiều năm đến vậy, tôi đã quen với việc Diệp Gia nói cho tôi biết tôi nên làm thế nào. Nhiều năm như thế, rốt cuộc là tôi bảo vệ Diệp Gia hay kỳ thật cậu đang bảo vệ tôi.



Lại cách mấy ngày, có tin tức mới từ tổng bộ, rằng sáng hôm ấy từng có một chiếc du thuyền ra vào bến tàu. Từ mọi phương diện có thể cho ra kết luận là, hải vực cuối cùng nó biến mất rất gần với vùng biển quốc tế. Rốt cuộc tôi có thể xác định chắc chắn chính King mang Diệp Gia đi.



Mà vào ngày hôm đó, Tiểu Phong với đôi mắt hoe đỏ đưa cho tôi một đĩa CD, cậu nhóc nói: “Sếp bảo, nếu sếp xảy ra chuyện thì kêu em đưa đĩa CD này cho anh. Sếp nói anh biết mật mã.” Tôi một phen đoạt lấy đĩa CD, sau đó túm lấy cổ Tiểu Phong, hung tợn nói: “Sao đến đến bây giờ cậu mới lấy ra.”



Tiểu Phong giống chẳng khống chế được, quát lên với tôi: “Sếp không có việc gì, so với các anh sếp còn thông minh hơn.” Sau đó cậu nhóc khóc, chạy ra khỏi phòng làm việc của tôi.




“Anh ấy sẽ thả mày đi, lấy súng này làm bộ như uy hiếp tao.” Sau đó tôi nghe thấy tiếng Diệp Gia rút băng đạn, King thở dài: “Cậu đưa ta súng không có đạn, lỡ như gã đại đội trưởng kia xông lên, ta phải lấy gì bảo vệ cậu đây.”



“Anh ấy sẽ không làm vậy.”



“Sao cậu biết được hắn nhất định sẽ vì cậu mà thả ta đi. Để ta chạy, làm không tốt thì chính hắn sẽ bị dính vào.” King cười đến vô cùng nham hiểm. “Cậu xác định hắn sẽ vì cậu mạo hiểm, chứ không phải…” Gã còn chưa kịp nói xong đã bị Diệp Gia cắt ngang, cậu nói đầy lạnh lùng: “Anh ấy sẽ không làm vậy.”



Sau đó là tiếng sột soạt của quần áo chà vào nhau, rồi tiếng bước chân, Diệp Gia đột nhiên khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhưng không mở miệng nói chuyện, tuy vậy King lại khàn khàn hỏi: “Diệp Gia, cậu liều mạng, tạm nhân nhượng như vậy là vì lợi ích toàn cục hay là vì người nào khác?”



Lòng lập tức căng thẳng, tôi rất muốn biết đáp án, rất muốn biết ai mới là người quan trọng nhất trong lòng Diệp Gia. Vậy nhưng Diệp Gia không đáp, King lại đoán tiếp, nói: “Có phải hay không là…”



“Mày câm miệng.” Diệp Gia bất chợt hung hăng cắt ngang lời gã.



Sự trầm mặc trong ngắn ngủi qua đi, tôi nghe được King nói: “Hóa ra… cậu ghi âm, đúng không?”



“Nếu mày muốn, tao có thể đưa một phần bản gốc cho mày.” Diệp Gia thản nhiên. “Về sau nếu tao còn nợ nần gì, không ngại thì mày cứ cầm nó đến tìm tao.”



King cười khẽ, gã nói cậu thật thú vị mà, Diệp Gia, dù ta muốn bản gốc kia thì cũng chỉ là vào lúc đêm dài không ngủ được muốn nghe giọng cậu mà thôi. Sau đó gã lại hạ giọng nói: “Hãy nhớ rõ tên ta, ta không phải tên King, ta là Mạc Nhật Hoa.”



Những cảnh đoạn sau là cảnh tượng mà tôi cũng đã trải qua, chẳng qua lần này tôi nghe được câu nói của King mà lúc ấy tôi không nghe thấy. Lúc King liếm vành tai Diệp Gia, cậu rốt cuộc không chịu nổi, đè thấp thanh âm nói: “Mày đừng làm quá.”



King cười, gã nói ta chỉ là thu chút tiền đặt cọc mà thôi, hiện tại cậu đã cảm thấy chịu không nổi, không ngại ngẫm lại một đêm kia sao.



Đoạn ghi âm kia xong đã lâu, nhưng tôi vẫn còn ngồi đó ngây ra như phỗng. Trong lòng ngoại trừ tên Diệp Gia thì chẳng còn từ nào khác. Bất chợt tôi nhảy dựng lên, hét lớn về phía bên ngoài, lập tức mua vé máy bay đi Băng Cốc cho tôi.