Diệp Gia
Chương 13 :
Ngày đăng: 11:28 18/04/20
Tôi không chỉ yêu cầu tổng bộ cho người đi cứu Diệp Gia một lần, nhưng Trần Thính luôn dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ nhìn tôi, lúc bắt đầu ông ta còn hỏi hai câu cho có lệ, còn nói sẽ nhờ cảnh sát Thái Lan hay Myanmar giúp đỡ. Tôi cũng từng tha thiết hy vọng rằng sẽ có được một đơn vị quân đội của hai nước cùng tôi xâm nhập vùng bụng Tam Giác Vàng đi cứu Diệp Gia. Nhưng sự thật lần lượt chứng minh, quân đội Thái Lan phải bận tâm đến sự rối ren trong quốc nội, nào rảnh rỗi mà có tâm tư đi nghĩ cách cứu viện một cảnh sát ngoại quốc bé nhỏ chẳng đáng gì, về phần quân đội cảnh sát Myanmar, cả đại đội gần như đều là người một nhà với bọn cướp, như thế nào có thể đối phó với rắc rối khó gỡ, nói không chừng đã sớm hợp nhất thành K với bọn chúng rồi ấy chứ. Lần lượt hy vọng, lần lượt thất vọng, dù cố gắng đến cỡ nào, tôi vẫn như cũ, cách con đường thành công cứu được Diệp Gia càng ngày càng xa.
Giữa lúc tôi đang thất vọng như thế thì năm mới tới, một tháng trước đó, tổng bộ đưa tới huân chương liệt sĩ và giấy chứng nhận của Diệp Gia và Tiết Ức Hoa, xem đó như chấm dứt đối với việc này. Tôi tưởng như gào lên với Trần Thính trong điện thoại, rằng Diệp Gia không chết. Ông ta nói gì tôi căn bản cũng chưa nghe, cũng chẳng nghe vô.
Từ lúc giấy chứng nhận và huân chương được đưa tới, Đồng Úy vẫn ngồi đó mà nhìn chúng, không nói cũng không động, ngồi suốt một ngày. Từ đó hôm sau cô không tới đội, nghĩa là không cho tôi cơ hội chuyển giao lại những thứ ấy, cũng chẳng mang phần vinh dự liệt sĩ đi. Khi tiếng chuông năm mới vang lên, tôi đã chìm trong tuyệt vọng. Đi trên đường phố, nghe thanh âm ồn ào, nhìn thấy sự vui mừng của dòng người, tôi hồi tưởng lại năm trước Diệp Gia xoa hai tay vào nhau nói hôm nay thật lạnh, sau đó mỉm cười với chúng tôi nói năm mới vui vẻ.
Bất chợt tôi muốn hủy diệt tất cả, đem tôi và Diệp Gia đều hóa thành tro tàn, như vậy chúng tôi có thể xuyên qua không gian này, vĩnh viễn giao hòa cùng một chỗ. Tôi đi trên những tuyến xe công cộng một cách vô mục đích, cứ như vậy vừa đứng vừa ngồi. Tôi chẳng biết đâu mới là điểm kết thúc, có lẽ tôi đã nghĩ chỉ cần đứng lên ngồi xuống thế thôi, tôi sẽ trở lại năm năm trước, sẽ ngồi lại được chỗ của tôi và Diệp Gia, sẽ ngồi trở lại nơi lần đầu tiên mắt tôi bắt gặp Diệp Gia, lần đầu tiên chúng tôi hai mắt đối diện, hoặc giả trở lại thời khắc cậu nằm dưới thân tôi thở dốc. Tôi có lẽ sẽ nghe theo mong mỏi trong lòng, cúi đầu hôn cậu, Diệp Gia hoặc sẽ giận dữ, có lẽ không chỉ hung hăng mắng tôi mười lăm phút mà còn đánh tôi, từ nay về sau khinh bỉ tôi. Nhưng dù những gì có thể xảy ra vào lúc ấy có khác nhau thế nào, mãi mãi, tôi sẽ không tiếc nuối. Diệp Gia, tôi ở trong lòng nhẹ nhàng hỏi, nếu chúng ta có thể cùng nhau xuyên qua thời gian, cậu sẽ bằng lòng dừng lại vào thời khắc nào? Có phải sẽ là ngày 20 tháng 10 giống tôi hay không?
Tôi cứ ngồi trên chuyến xe suốt đêm như vậy, từ đêm khuya đến tận sáng sớm, từ lúc huyên náo đến khi yên tĩnh, mãi đến khi trời sáng hẳn mới xuống xe dưới ánh mắt kinh ngạc của tài xế. Xuống xe, tôi tiếp tục chậm rãi đi trên đường, đến giữa trưa mới trở về đội. Tiểu Phong vội vã tìm tôi, cậu nhóc nói khoa tin tức nhận được một mẩu điện báo rất kỳ lạ. Cậu nhóc vừa mở miệng nói những lời này, trong lòng tôi như bị thứ gì đâm một nhát, thế là bèn cùng với Tiểu Phong chạy như điên đến khoa tin tức.
Phong điện báo quả thật rất kỳ quái, đầu tiên là do nó dùng thứ mật mã rất cổ xưa, cứ như mẩu điện báo từ rất lâu, tiếp theo toàn bộ nội dung chỉ có bốn chữ cái: W, H, H, L. Tôi dùng bàn tay run rẩy cầm mẩu điện báo kia, cũng không giải thích với mọi người đã hối hả trở lại phòng làm việc của mình. Vừa vào cửa, tôi liền vô lực trượt dọc theo cách cửa ngồi phịch xuống đất. Đặt tờ giấy trước ngực, tôi đã phải dùng tất cả sức lực mới có thể kiềm chế bản thân không run rẩy. Tôi biết đó là Diệp Gia gửi tới, cậu đang lặp lại lời hứa của mình với tôi, W, H, H, L, tôi sẽ trở về.
Mẩu điện báo ấy đã khiến tôi đợi chờ rất nhiều, nhưng từ đó về sau, Diệp Gia chẳng còn tin tức nào nữa. Tôi đến Thái Lan tìm Mạc Nhật Hoa không chỉ một lần, nhưng ngay cả gã giống như cũng mất tích. Quán Xiêm La đã sớm đóng cửa, tôi cơ hồ đi khắp các quán bar nơi Băng Cốc những cũng chẳng bắt gặp cậu bé điều rượu kia.
Và rồi vào nửa năm sau, Đồng Úy tìm tôi. Cô vẫn trông đầy nghị lực như trước, cô nói, cô tìm được bảy lính đánh thuê, họ có thể xâm nhập vùng bụng Tam Giác Vàng đi cứu Diệp Gia. Nhưng mà, cô cần một người dẫn đầu, một người có thể sẵn sàng chết vì Diệp Gia. Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, sau đó hỏi cô liệu tôi có thích hợp không. Cô cười với tôi, đó là nụ cười đầu tiên trong một năm rưỡi nay cô dành cho tôi.
Trước khi xuất phát, tôi từng bảo Đồng Úy không cần đi cùng, cô cứ ở trong nước chờ tin tức, nhưng cô vẫn kiên trì cùng đi, hơn nữa vẫn đi theo chúng tôi đến tận sát biên giới nơi Tam Giác Vàng. Vì tránh tai mắt, đoàn người chúng tôi cải trang thành một đoàn lữ hành nhỏ, ở nơi đây chúng tôi chẳng những phải cẩn thận bọn tai mắt của K, mà đồng thời còn phải tránh quân đội cảnh sát địa phương. Trong bảy lính đánh thuê có một người Myanmar, một người Việt Nam, một người Thái Lan, hai người Nga, và một người Saudi Arabia, và một người da đen, nhưng hắn không chịu nói mình là người ở nơi nào. Hắn bảo tôi cứ gọi hắn là Jonathan, hắn nói chúng tôi sẽ không gặp lại nhau lần thứ hai, cho nên không cần biết quốc tịch.
Jonathan là người duy nhất từng bước vào vùng bụng Tam Giác Vàng, thế là hắn đương nhiên trở thành trợ thủ của tôi. Ban ngày chúng tôi giả dạng làm khách du lịch tỏ ra hứng thú với Tam Giác Vàng, đứng trước rào chắn bằng sắt quan sát trong chốc lát, phía sau lưới sắt chính là vùng núi và rừng rậm nguyên thủy của nó.
Về tới quán trọ, chúng tồi liền bắt đầu vạch ra kế hoạch hành động, quyết định ngay đêm đó tiến vào vùng cấm của Tam Giác Vàng. Tối ấy, trước khi rời đi, tôi nói với Đồng Úy, cô hãy yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp đưa Diệp Gia trở về. Cô nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Vì tôi, cũng là vì anh, xin hãy mang anh ấy về.”
Đồng Úy bình tĩnh trở lại, chậm rãi đứng thẳng người. Cô nhẹ giọng nói câu cám ơn, xoay người vào phòng bệnh. Trong phòng đã chật ních những đồng nghiệp trong đội, tất cả mọi người đứng nơi đó lẳng lặng nhìn Diệp Gia đang ngủ say. Vừa thấy Đồng Úy bước vào, mọi người liền nhường đường cho cô đi qua. Bước chân Đồng Úy rất nhẹ, cứ như sợ thức tỉnh Diệp Gia. Cô đứng trước mặt Diệp Gia, thật lâu sau không nói một lời.
Lúc này, bác sĩ đi vào, ông nhìn thoáng qua Đồng Úy, đi đến trước mặt tôi nhẹ giọng nói, đội trưởng Tống, anh có thể đi ra ngoài với tôi một lát được không. Tôi còn chưa kịp trả lời, Đồng Úy đã mở miệng, cô bảo, bác sĩ cứ đem kết quả kiểm tra nói cho tôi biết, không có việc gì.
Bác sĩ nhìn cô, một lúc sau mới thở dài nói: “Được rồi, cậu ấy đã bị ngược đãi trong một thời gian dài… Có thể cậu ấy đã bị hôn mê nhiều ngày, ít nhất là ba tháng chưa từng ăn qua thức ăn dạng rắn, vẫn dựa vào việc tiêm chất dinh dưỡng để kéo dài mạng sống, dạ dày đã bắt đầu co lại… Còn nữa, tứ chi cậu ấy bị đánh gãy gân tay gân chân, đầu lưỡi cũng bị cắt một phần… Trong cơ thể cậu ấy còn bị tiêm vào một loại độc không rõ độc gì.” Bác sĩ nhìn Diệp Gia nói, “Có thể sống đến bây giờ, chủ yếu do ý chí sống của cậu ấy rất mạnh.”
Dù đã chuẩn bị tư tưởng, tôi vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm. Sắc mặt Đồng Úy lại bình tĩnh, cô bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi muốn thay Diệp Gia lau người, anh ấy rất thích sạch sẽ, phiền mọi người lấy giúp tôi một thau nước ấm, rồi lấy tiếp một chiếc khăn sạch.”
Tôi lập tức thấp giọng phân phó đội viên đi lấy nước thay Đồng Úy. Chờ nước đến, Đồng Úy nhẹ nhàng nâng tấm chăn trên người Diệp Gia lên, bên dưới là cơ thể vì làm kiểm tra mà trần trụi của cậu. Tôi nghe được tiếng các đồng nghiệp hít vào. Đồng Úy thủy chung vẫn rất bình tĩnh, cô cầm lấy khăn mặt, nhẹ nhàng lau người thay Diệp Gia, mỗi lần lau là một lần hôn lên vết thương của cậu, nói một tiếng, Diệp Gia, chào mừng anh về nhà. Cô cứ vừa nói vừa hôn như vây, ngay cả lúc lau hai chân cậu cũng chẳng e dè. Lau xong rồi, cô đắp chăn cho Diệp Gia, rồi ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn anh, Diệp Gia, cảm ơn anh đã trở về.”
Tôi bỗng nhiên hiểu được, bắt đầu từ lúc nhìn thấy Diệp Gia, tôi vẫn luôn muốn nói gì đó với cậu, tôi nghĩ đó chính là câu mình cần nói. Tiểu Phong vẫn chưa nói tiếng nào bất chợt xông ra khỏi phòng bệnh, tôi nghe thấy tiếng nôn khan của cậu nhóc vọng lại từ ngoài hành lang, bên tai là tiếng nức nở của các đồng nghiệp. Nhưng tôi và Đồng Úy vẫn thủy chung không khóc, đối với chúng tôi mà nói có thể gặp lại Diệp Gia đã là sự cảm thông mà ông trời trao tặng.
Kể từ hôm ấy, tôi và Đồng Úy luôn cẩn thận chăm sóc Diệp Gia. Rất nhanh chúng tôi liền phát hiện, ngoại trừ tôi cùng Đồng Úy, bất luận người nào tiếp cận đều khiến cơ thể cậu căng thẳng, thời điểm nghiêm trọng còn khiến các y tá chẳng thể truyền dịch. Vậy nên chúng tôi cũng chẳng để những người khác trị liệu cho Diệp Gia. Có sự cổ vũ của bác sĩ, chúng tôi thử cho Diệp Gia ăn một ít thức ăn lỏng, nhưng dù ăn gì cậu cũng đều ói ra. Mỗi lần Đồng Úy đều chuẩn bị ba chén cháo, đến cuối cùng cũng không biết Diệp Gia ăn được bao nhiêu phần. Cậu thống khổ, chúng tôi hai người càng thống khổ hơn. Sau đó, chúng tôi nghĩ ra một biện pháp, một người nhẹ ôm cậu, nói chuyện vào tai cậu, người còn lại đút cháo cho cậu ăn. Mỗi ngày, Đồng Úy đều kiên trì muốn tắm rửa cho Diệp Gia, lúc cô tắm cho cậu, tôi đều xuất hiện đúng giờ, những thời khắc khác tôi chỉ có thể chờ ngoài cửa, để lại cậu một mình ở chung với cô, bởi vì cậu thuộc về Đồng Úy. Bởi vì đây là do tôi nợ Đồng Úy.
Dưới sự chăm sóc của chúng tôi, cơ thể Diệp Gia dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng cậu mãi chưa tỉnh lại, chất độc trong cơ thể cậu vẫn là một thứ rễ cây ăn sâu trong tôi và Đồng Úy. Đồng Úy đã mời nhiều chuyên gia nhưng vẫn chẳng thể giải, không ai đảm bảo được mạng sống Diệp Gia sẽ an toàn trong quá trình giải độc, mà tôi và Đồng Úy thì chẳng thể chịu nổi mạo hiểm này. Đồng Úy mua một bệnh viện tư, Diệp Gia được thu xếp ở tầng cao nhất, chúng tôi bố trí người bảo vệ cậu rất nghiêm ngặt. Các đồng nghiệp phát hiện trong túi Diệp Gia có một tờ giấy, phía trên chỉ có bốn chữ: như cậu mong muốn. Lúc nhìn thấy bốn chữ ấy con tim tôi lạnh ngắt, biết rằng hết thảy những gì Mạc Nhật Hoa làm King đều đã sớm đoán được.
Nửa năm sau, lúc tôi đang đi đến bãi đỗ xe, bỗng phát hiện một người tựa vào xe tôi. Nhìn bóng dáng ấy, tay tôi cũng đã nắm lấy súng trong túi, hơn nữa còn mở chốt, trong nửa năm này lúc nào tôi cũng mang súng theo, thậm chí đôi khi ngay cả ngủ cũng nắm chặt. Tôi dùng súng chỉ vào bóng dáng ấy, Diệp Gia từng nói qua, nếu anh không biết đâu mới là đáp án chính xác, vậy hãy nghe theo trực giác.
(Lời tác giả: Chương này có lẽ không phải chương hấp dẫn nhất, nhưng lại là chương tôi thích nhất, bởi do chiều thời gian, tôi thích thời gian trôi như mây bay nước chảy. Đôi khi viết khó tránh khỏi như văn xuôi, phong cách chẳng thống nhất với trước lắm, chẳng qua tật xấu khi hành văn rất nhiều, tôi nghĩ mọi người nhất định cũng không muốn đoán nhiều hơn nữa, vậy ngày mai vào giờ này, chúng ta sẽ có lời giải đáp.)