Diệp Gia

Chương 14 :

Ngày đăng: 11:28 18/04/20


Người mặc đồ đen kia vứt bỏ tàn thuốc, phà khói ra khỏi miệng, quay đầu mỉm cười nói với tôi: “Đã lâu không gặp, Dịch Vĩ!”



Tôi dùng súng chỉ vào cậu ta, thản nhiên trả lời: “Đã lâu không gặp, Đàm Văn.”



“Đừng kích động như vậy.” Đàm Văn vẫn cười như cũ, nói. “Tôi chỉ đến một mình, hơn nữa cũng không mang súng.” Cậu ta quay đầu, tiếp tục chậm rãi nói: “Tôi muốn gặp Diệp Gia.”



“Nói cho tôi biết trước, cậu là ai?” Tay cầm súng của tôi run rẩy, kích động như thể đang vạch trần chân tướng.



Đàm Văn cười, xoay người lại, nói: “Chẳng phải vào thời khắc cầm súng chĩa vào tôi anh đã biết sao, tôi là King.”



Dù đó là đáp án đã đoán trước được, con tim tôi vẫn chẳng kiềm được đập nhanh hơn. “Chính là cậu, chính cậu hại Diệp Gia thành như vậy.” Ngón tay của tôi đã chẳng cầm lòng được mà chạm vào cò súng.



Đàm Văn mở miệng, cậu ta nói, độc trên người Diệp Gia chỉ có tôi mới có thể giải, anh giết tôi cũng có nghĩa là giết Diệp Gia.



“Lấy thuốc giải ra đây.” Tôi nói.



“Tôi nói rồi, tôi muốn gặp cậu ấy.”



“Cậu còn muốn gặp cậu ấy làm gì, cậu hại Diệp Gia còn chưa đủ thảm hay sao.” Phải dùng hết sức tôi mới có thể nói rõ ràng.



Đàm Văn không đáp, một lát sau mới nói: “Anh có thể lựa chọn, giết tôi, hoặc đưa tôi đi gặp Diệp Gia.”



Tôi chỉ có thể dẫn cậu ta đi gặp Diệp Gia, dù thế nào tôi cũng sẽ không lấy tính mạng Diệp Gia ra đặt cược. Đàm Văn đi vào phòng bệnh, bước lại gần trước giường bệnh Diệp Gia, súng nơi tay tôi một khắc cũng không dám rời. Chỉ nghe Đàm Văn nhẹ giọng nói: “Diệp Gia, tôi nhớ cậu.”



Trông thấy cơ thể Diệp Gia cứng lại, ống truyền dịch của cậu cũng ngừng, tôi lập tức dùng súng chỉ vào Đàm Văn ra lệnh: “Lui ra sau, nhanh lùi về sau cho tôi!”



Đàm Văn ảm đạm cười, nói vẫn là như vậy sao, tôi cứ nghĩ nửa năm không gặp, anh sẽ tiến bộ hơn chứ. Cậu ta nhẹ nhàng lui về trước cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài, hỏi: “Cậu ấy ở trong tay anh thật tốt, trên mặt đã hồng hào, ở chỗ tôi, dù tôi cho dùng thuốc quý đến đâu, cậu ấy cứ như có thể chết bất cứ lúc nào.” Đàm Văn dừng một chút lại hỏi: “Anh muốn nghe một câu chuyện xưa hay không?”



“Không hứng thú.” Tôi hít sâu một hơi nói, “Diệp Gia cậu cũng gặp rồi, đưa thuốc giải ra đây.”



Đàm Văn không quay đầu lại, tiếp tục nói: “Cuộc đời dài lắm, nghe một câu chuyện thì ngại gì. Chẳng lẽ anh không muốn biết những gì đã phát sinh giữa tôi và Diệp Gia hay sao. Nói xong tôi sẽ đưa thuốc giải cho anh.”



“Vậy thì nói mau đi!”



Đàm Văn nhìn ngoài cửa sổ, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Anh và Diệp Gia đã từng đi Bắc Kinh điều tra lý lịch của tôi đúng không.” Cậu ta nhẹ nhàng cười. “Những chuyện đó đều là sự thật, vì kẻ thừa kế của K luôn do người bên ngoài nuôi dưỡng. Tư liệu dù làm tốt, cuối cũng cũng chẳng có giá trị gì. Lúc còn nhỏ, những kẻ thừa kế sẽ được hai thành viên đã qua chọn lựa cẩn thận của tổ chức đem ra ngoài nuôi nấng. Lúc ấy chúng còn rất nhỏ, thế là coi họ như cha mẹ mình. Chẳng qua khi chúng trưởng thành, hoặc gần trưởng thành, hai cha mẹ chúng sẽ bị an bài chết đi ngoài ý muốn. Kỳ thật lúc cha mẹ xảy ra tai nạn giao thông qua đời tôi cũng chẳng đau lòng gì mấy, thậm chí còn có phần mừng vui.”
Lúc này dù thế nào cũng không cầm lòng được, một cách run rẩy, tôi chĩa súng về phía Đàm Văn, gần như phải dùng hết sức lực toàn thân mới không siết cò. Đi đến gần, tôi bất chợt thô bạo dùng báng súng đập vào đầu Đàm Văn. Đàm Văn không né, máu lập tức chảy dọc từ trán xuống. Tôi run giọng nói: “Mày điên rồi.”



“Có lẽ là vậy, từ thời khắc đầu tiên mắt tôi nhìn thấy Diệp Gia, tôi cũng đã phát điên.” Đàm Văn không bác bỏ lời tôi, giọng lại trở về vẻ thản nhiên. “Cơ thể cậu ấy trở nên ngày càng kém, thường xuyên sốt, sốt đến mấy ngày vẫn không giảm. Tôi thường ngồi trước giường nhìn cậu, ngồi suốt cả đêm. Có một tối ngủ không được, tôi lại muốn đi nhìn cậu. Nhìn thấy gương mặt vì sốt mà ửng hồng của cậu, vốn dĩ chỉ thầm muốn nhoài người lại gần khẽ hôn cậu thôi, thế mà cậu ấy đáp lại tôi. Tôi đã hôn Diệp Gia vô số lần, đó là lần đầu tiên cậu đáp lại, đáp lại với khát khao, với tuyệt vọng tôi đã từng có. Lần đầu tiên có thể cảm giác được bản thân mình thật có được cậu. Nhưng khi tôi nghe thấy cậu ấy gọi tên anh, tôi hận cậu ấy vô cùng. Tôi hôn cậu ấy đầy mãnh liệt, cắn đầu lưỡi cậu ấy nuốt vào bụng, nếu có thể, tôi sẽ cắn từng tấc từng tấc một thịt da trên người cậu, toàn bộ đều nuốt vào bụng.”



Ngoại trừ run rẩy, tôi chỉ còn cảm giác cả người mỏi mệt. Đàm Văn nhìn Diệp Gia, máu tươi chảy khắp gương mặt có vẻ dữ tợn và khủng bố. Cười khẽ, Đàm Văn nói: “Buồn cười là Mạc Nhật Hoa nghĩ rằng hắn ta hung ác với Diệp Gia hơn bất cứ kẻ nào là có thể lừa được tôi, chỉ cần nhìn mắt hắn lúc nhìn Diệp Gia là tôi có thể hiểu được tấm lòng chân tình của hắn, tựa như ánh mắt Diệp Gia nhìn anh, tựa như ánh mắt anh nhìn Diệp Gia, có thể giấu được bất kỳ kẻ nào, nhưng chẳng thể giấu nổi Đồng Úy.”



Đàm Văn hít vào, nhẹ khom người về phía trước nói với Diệp Gia: “Nếu cậu chịu cho tôi, cho tôi chỉ bằng một phần mười cậu cho Tống Dịch Vĩ, không, chỉ một phần trăm thôi, tôi cũng sẽ không đối xử với cậu như vậy. Tôi chỉ cần một phần trăm.”



Tôi rơi lệ đầy mặt, dùng súng chỉ vào Đàm Văn, nói: “Đưa thuốc giải cho tao, thằng điên kia, đưa thuốc giải ra đây.”



Đôi mắt Đàm Văn vẫn nhìn thẳng, bất chợt xông lên trước ôm chầm lấy cánh tay Diệp Gia, khàn cả giọng mà nói: “Như cậu mong muốn, tôi trả lại cơ thể cậu, nhưng tôi muốn mang linh hồn cậu theo cùng.”



Tôi sợ hãi, liều mạng bước tới kéo tay Đàm Văn, dùng báng súng mà đánh, cuối cùng dùng tay bóp cổ nhưng vẫn chẳng thể khiến Đàm Văn buông tay. Ánh mắt ấy vẫn thủy chung nhìn chằm chằm Diệp Gia, đột nhiên một lượng lớn máu tươi từ trong miệng Đàm Văn trào ra không ngừng. Tôi nhịn không được nhẹ buông tay, cơ thể Đàm Văn mềm nhũn quỳ gối trước giường Diệp Gia, tôi nghe thấy Đàm Văn nói: “36, 25, 30.” Cuối cùng Đàm Văn run giọng nói một câu: “Cậu coi trọng tôi sao.” rồi đầu nghiêng về phía trước, ngã xuống trước giường Diệp Gia.



Tôi phục hồi tinh thần, liều mạng kéo tay Đàm Văn ra, lớn tiếng gọi người tới. Vệ sĩ phóng vào, tôi gào lên với họ: “Lấy dao mổ lại cho tôi!” Vệ sĩ nhanh chóng đưa dao mổ lại, tôi vừa chảy nước mắt, vừa liều mạng cắt những cơ bắp khỏe mạnh của Đàm Văn ra, thậm chí còn làm bị thương đến làn da của Diệp Gia, khàn giọng nói: “Không được mang cậu ấy đi, nơi mày muốn đi là ngục tù.”



Cuối cùng tôi cũng mở ra được cánh tay Diệp Gia mà Đàm Văn trước khi chết nắm lấy, tôi ôm lấy Diệp Gia, trong toàn bộ tòa nhà cứ quanh quẩn tiếng tru lên như con thú bị vây của tôi, trong đôi mắt mông lùng của mình, tôi nhìn thấy một giọt nước trong suốt theo khóe mắt Diệp Gia chảy xuống.



Đàm Văn chết vào mùa thu, với Đàm Văm mà nói đó có thể cũng là một loại trở về. Lúc đi thăm mộ Đàm Văn tôi đã nghĩ như vậy, ảnh chụp trước bia mộ chính là lấy từ ảnh ba người chúng tôi chụp chung, tôi không tìm được tấm ảnh nào của riêng Đàm Văn tốt hơn thế. Trong bức ảnh ấy, ba người chúng tôi cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Bức ảnh đó được Đàm Văn đặt trong cặp da của mình, tôi thật cẩn thận cắt hình người bên cạnh hai chúng tôi xuống. Nhìn khuôn mặt tươi cười ấy, tôi nói: “Đàm Văn, có lẽ cuộc đời chính là một con đường không lối về, cậu không thể trở lại mười bốn năm trước để khắc sâu ảnh hưởng với Diệp Gia, để cậu ấy có thể nhớ rõ cậu. Tôi không thể quay về bảy năm trước để cho tôi và Diệp Gia một sự bắt đầu. Lúc cậu đi Diệp Gia đã khóc, tôi nghĩ trong giọt nước mắt đó có ít nhất một phần ba là dành cho cậu, hy vọng cậu nghe được, trên đường đi hãy an tâm.” Cuối cùng tôi đặt bó hoa cúc vàng trước mộ, xoay người rời khỏi.



Đi đến trên đường, bất chợt nghe thấy bài hát tiếng Anh mà Đàm Văn thích nhất.



. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .



I‘ve memorized your face



I know your touch by heart



Still lost in your embrace



I dream of where you are



. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .