Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 10 : Tâm đau

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


“Phúc trưởng lão. Giang sư đệ thế nào?”



Tâm Mị Hồ hướng một người trung niên hỏi.



Người trung niên tên là Phúc Diên, một trong tam đại thái thượng trưởng lão của Minh Nguyệt Cung.



“Kinh mạch tán loạn, tâm cốt tổn thương, muốn cứu tánh mạng không khó nhưng e là cảnh giới khó giữ. Ngày sau muốn một lần nữa tăng lên chỉ sợ khó khăn không chỉ gấp mười lần. Tư chất của tiểu tử này cũng thật cho người hâm mộ, chưa đến bốn mươi tuổi đã bước vào Vũ Hóa Cảnh… Một đời tuổi trẻ hiện nay không ai có thể so với hắn… Đáng tiếc… Đáng tiếc…”



Phúc Diên lắc đầu tiếc hận.



Tuyệt thế kỳ tài thiên đạo khó dung.



Tâm Mị Hồ mày liễu nhăn chặt. Xưa nay tu đạo khó khăn đâu chỉ ngàn vạn, mỗi một cảnh giới muốn đột phá đều cần có sự tích lũy. Cảnh giới càng cao đột phá càng khó khăn, thậm chí phải trông nhờ vào vận khí. Hôm nay nếu Giang Lưu Nhi từ Vũ Hóa lùi xuống Chân Đan Cảnh thì không biết năm tháng nào mới lại một lần nữa đặt chân vào Vũ Hóa.



“Phúc trưởng lão… Nếu như dùng thánh thủy có phải có thể bảo toàn cảnh giới của hắn không?”



“Mị nhi, không lẽ ngươi định…?”



Tâm Mị Hồ gật đầu.



“Không được!"



Phúc Diên phản đối. Thánh thủy còn có tên khác là Thiên Hồ Chi Thủy. Phúc Diên biết rõ nó là thứ vô cùng trân quý. Hơn nữa, nếu Tâm Mị Hồ đem nó cho Giang Lưu Nhi thì bản thân nàng sẽ phải chịu tổn hại rất lớn.



“Phúc trưởng lão. Ta đã quyết định rồi. Ta hy vọng ngươi đừng ngăn cản."



Tâm Mị Hồ nói bằng giọng uy nghiêm.



Bình thường mọi người đều chỉ thấy một Tâm Mị Hồ cởi mở, xảo quyệt, phóng khoáng, nhưng Phúc Diên biết thiếu nữ này còn có một mặt khác lạnh lùng, quyết đoán, thủ đoạn đôi khi cũng rất tàn nhẫn, chuyện gì đã quyết định thì dù là cha nàng, cung chủ Minh Nguyệt Cung cũng không thể thay đổi. Thế nên lúc này Phúc Diên chỉ có thể im lặng.



Tâm Mị Hồ ngồi xuống, tay khẽ vuốt gương mặt Giang Lưu Nhi, nhìn hắn một cách dịu dàng. Nàng hé môi, có thể thấy được một viên Đan châu trong miệng nàng, chợt Đan châu phát ra ánh sáng xanh, hào quang lưu chuyển, sau đó đọng lại thành những giọt nước… Đan châu ngưng tụ ra mỗi một giọt nước thì mặt Tâm Mị Hồ lại tái nhợt đi một chút, tóc cũng lất phất có vài sợi từ đen chuyển sang bạc trắng.



Nàng cúi xuống, môi chạm vào môi Giang Lưu Nhi, những giọt nước vừa ngưng tụ chảy qua miệng hắn. Một lúc lâu… Rời môi…




Lúc này, gương mặt Mộc Thanh Tử trở nên dữ tợn, một tay ấn chặt mi tâm Giang Lưu Nhi, tay còn lại hóa thành trảo nhằm đan điền của hắn đâm vào. Một viên Đan châu màu tím bị kéo ra. Giang Lưu Nhi cảm thấy đau đớn… đau đến tận xương tủy nhưng không thể la hét hay động đậy. Ý thức hắn như muốn tan đi.



Tưởng như sẽ cứ thế lìa bỏ thế gian này, đột nhiên nơi mi tâm hắn, ấn ký kỳ lạ lại xuất hiện. Lần này không còn mơ hồ nữa mà vô cùng rõ ràng. Một ấn ký màu tím. Nó phát ra ngàn vạn tia sáng đánh bay Mộc Thanh Tử. Viên tử Đan châu lúc nãy bị lấy ra khỏi đan điền của Giang Lưu Nhi cũng theo đó bay về.



“Lục Đạo Luân Hồi!... Làm sao có thể? Ngươi chưa đột phá Phi Thiên Cảnh làm sao có thể thức tỉnh thần linh ấn?”



Mộc Thanh Tử không thể tin nổi những gì xảy ra trước mắt. Hắn thật sự không cam tâm. Tốn bao công sức như vậy lẽ nào là công dã tràng sao?



Mộc Thanh Tử phất tay, một chiếc bình cổ xưa xuất hiện. Từ trong bình, một đạo lam quang bay ra. Khi quang hoa tán đi, một bóng người hiện rõ, cổ nàng bị Mộc Thanh Tử nắm lấy.



“Mẹ!” - Giang Lưu Nhi gọi một cách lo lắng.



Người con gái đang bị Mộc Thanh Tử khống chế đúng là Giang Nghinh Từ.



“Muốn nàng sống thì giao Đan châu của ngươi cho ta!" - Mộc Thanh Tử hướng Giang Lưu Nhi nói.



“Được! Được!… Ông muốn gì cũng được! Gì ta cũng đưa cho ông… Đừng làm tổn thương mẹ ta!"



Giang Lưu Nhi nói trong lo sợ. Nàng là người quan trọng nhất với hắn, hắn tình nguyện chết cũng không muốn nàng bị thương tổn dù chỉ là một chút… Hắn đưa tay vào đan điền mình móc ra Đan châu ném cho Mộc Thanh Tử.



Mộc Thanh Tử đón lấy, cười một cách ghê rợn. Chợt hắn đưa tay, một chưởng đẩy Giang Nghinh Từ về phía Giang Lưu Nhi.



Giang Lưu Nhi hoảng sợ ôm lấy nàng. Từ phía sau, Mộc Thanh Tử xuất hiện, một kiếm đâm xuyên lồng ngực hắn.



Máu chảy nhuộm thanh y.



Giang Lưu Nhi rất đau… rất đau… Không phải vì nhát kiếm nơi ngực mà vì nữ nhân trong lòng hắn đã mãi mãi không bao giờ có thể nhìn hắn được nữa. Thiên! Vì sao?... Vì sao?...



Đôi tay hắn run rẩy vuốt mái tóc nàng, đôi mắt nàng, mũi nàng, bờ môi nàng… Miệng hắn mấp máy nhưng chẳng thể thốt lên được một lời nào, có chăng là những tiếng nấc nghẹn ngào vô nghĩa… Mắt hắn đã nhòe lệ, chảy dài xuống miệng, hòa quyện cùng máu đang chảy ra. Tâm trí hắn trống rỗng như đang đứng giữa một mảng hư không vô tận.



Mặc cho từng nhát kiếm đâm xuống sau lưng. Xuyên qua tim. Xuyên qua phổi. Xuyên qua xương tủy… Miệng hắn trào ra từng dòng máu tươi. Đỏ thẫm.