Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 11 : Người ấy… ngàn năm sau có còn gặp lại

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Không biết có bao nhiêu nhát kiếm đâm vào người, chỉ thấy trên lưng Giang Lưu Nhi là một bãi huyết nhục mơ hồ.



Mộc Thanh Tử hai tay hóa trảo, thi triển thần thông muốn lấy ra nguyên thần của thiếu niên chỉ còn chút hơi tàn sót lại.



Lúc này ấn ký kỳ lạ kia, Lục Đạo Luân Hồi, hay thần linh ấn theo lời Mộc Thanh Tử, ngày một sáng rực nơi mi tâm Giang Lưu Nhi.



Dường như đau đớn, máu và nước mắt của hắn đã thúc dục thần linh ấn. Trong bi thương tột cùng, Giang Lưu Nhi ngửa mặt lên trời gào thét. Tiếng của hắn thê lương như vọng lên từ vực thẳm thâm uyên, vang khắp dãy núi Dục Thúy.



Các đệ tử của Kiếm Phái Thanh Hà đều ngước mắt nhìn về Bách Thảo Phong. Có lẽ trong đời họ chưa bao giờ nghe được một âm thanh bi thương đến thế.



“Tiểu sư đệ!”



Ngọc Lam đang truyền dạy pháp quyết cho các đệ tử mới nhập môn thì chợt nghe tiếng gào đau thương của Giang Lưu Nhi. Nàng lập tức hóa thành một đạo lưu quang bay về Bách Thảo Phong.



Cùng lúc đó, trên cõi thượng thiên, nơi ở của tiên nhân, trong một động phủ ở tầng trời thứ hai mươi bảy của Đại Hồng Vũ, một người trung niên dáng vẻ tầm ba mươi cau mày, sắc mặt âm trầm.



“Không ngờ thần linh ấn của Người đó lại thức tỉnh sớm hơn dự liệu. Đúng là tạo hóa trêu ngươi!”



Đại Hồng Vũ, tầng trời cao nhất, nơi thần linh, các đấng tối cao ngự trị, một nam tử đang ngồi, quanh người y khắp nơi đều là lửa, một biển lửa… Trên mi tâm y có một con mắt cũng đang cháy lên như lửa.



Nam tử mở mắt, hình ảnh của toàn bộ Kiếm Phái Thanh Hà hiện ra…



Một nơi khác của Đại Hồng Vũ, một vùng non xanh nước biếc, trong tiên trì, một nữ tử ngồi trên đóa liên hoa, mắt đẹp hé mở, thều thào:



“Đến lúc rồi."







Trên bầu trời Bách Thảo Phong, một thiếu niên lăng không đứng, mắt nhìn xuống Mộc Thanh Tử vừa bị đánh bay. Đôi mắt hắn như đôi mắt của thần linh, lạnh lùng, cao ngạo. Nó khác hẳn đôi mắt dịu dàng, ấm áp vốn từng có. Trên trán thiếu niên, một ấn ký phát ra tử quang rực rỡ. Thiếu niên chỉ tay xuống, một đạo tử quang xuyên thẳng qua ngực Mộc Thanh Tử…



Mộc Thanh Tử phun ra một ngụm máu, thân ảnh biến mất.



“NGƯƠI RA ĐÂY CHO TA!"



Trên bầu trời, thần linh thiếu niên gào thét.



Thiếu niên hóa thành một đạo lưu quang hướng Thúy Trúc Phong bay đến.



“Giang sư đệ! Đã xảy ra chuyện gì?”



Các vị sư huynh của Thúy Trúc Phong cảm giác có điều gì đó đã phát sinh trên người Giang Lưu Nhi.



Thiếu niên mắt lạnh lùng phất tay đánh bay những người cản đường trước mặt.



“TRÁNH RA!"



“Lưu Nhi! Mau tỉnh tâm!”



Một tiếng quát vang lên. Mộc Thanh Tử xuất hiện.




Thiên Oán oán khí trùng thiên, Vô Tâm Tử hai tay xoay tròn, đẩy ra.



Kiếm Diệt!



Thiên Oán hóa thành một đạo lưu tinh lao thẳng vào Giang Lưu Nhi.



Thiếu niên giơ tay hóa thành kiếm ảnh đâm tới.



“Ke… n… g…”



Kiếm ảnh vỡ vụn. Thiên Oán đâm trúng vào mi tâm hắn.



Thời gian như ngừng lại…



“Kh… ô… n… g!”



Tử Lâm Nhi lảo đảo ngã quỵ. Mắt mơ hồ. Đầu óc trống rỗng…



Thúy Trúc Phong chiều tà. Nắng hiu hắt. Mây bay chậm. Vài đóa Tuyết Ninh Hương trong gió. Đỏ thẫm…



Hắn không biết bầu trời lại cao đến thế…



Hắn không biết thời gian lại trôi chậm đến thế…



Mắt hắn dần khép…



Nơi mi tâm, thần linh ấn tuôn ra từng luồng tử quang. Từ trong Thiên Oán, một long ảnh bỗng mở mắt, há miệng rít gào…



Hư không bị xé rách, một cánh cổng xuất hiện cuốn lấy Giang Lưu Nhi…







Một tháng sau…



Trên đỉnh Thúy Trúc Phong, hai thiếu nữ áo trắng như tuyết đứng nhìn vực sâu, mắt an tĩnh như nước, lại tựa như mưa giăng bốn phía…



“Tiểu thư. Chúng ta về thôi. Cung chủ rất lo cho người."



Giọng của một cô gái nào đó khẽ gọi.



Tâm Mị Hồ không đáp. Dung nhan tiều tụy, nhìn vực sâu một lúc, quay người…



“Về thôi."



Trên đỉnh núi chỉ còn lại một bóng người cô độc. Tóc phất phơ trong gió, tay nâng niu một thanh kiếm màu trắng. Trên kiếm có khắc hai chữ "Tử Niệm”…



Người ấy… Ngàn năm sau có còn gặp lại…