Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 12 : Trầm luân

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Không biết từ khi nào ở tầng trời thứ mười ba lưu truyền một câu chuyện. Kể rằng, có một thiếu niên dung mạo hơn người với mái tóc dài đen nhánh, nụ cười ấm áp và giọng nói êm dịu như nước của sông Trường Thủy. Tư chất của y cao tuyệt, mười tuổi bắt đầu tu đạo, chưa đầy ba mươi năm đã bước vào Vũ Hóa Cảnh, thành tựu giẫm đạp toàn bộ thiên tài của tầng trời thứ mười ba.



Thiếu niên là người hiệp nghĩa, từng giết chết vô số ma nhân tà đạo, cũng từng cứu vô số người…



Bằng hữu ngưỡng mộ hắn. Đồng môn tôn sùng hắn. Trưởng bối yêu quý hắn… Hắn có tất cả những điều mà người khác ao ước. Nhưng rồi một ngày nọ, thiếu niên đó mất đi tất cả. Nghe nói hắn vì nóng lòng tu luyện đã nhập ma đạo, vung kiếm trảm sát đồng môn, giết hại trưởng bối… Sau cùng đã bị tiêu diệt, thân tử đạo tiêu, kết thúc một đời thiên tài tuyệt thế.



Các đồng môn của thiếu niên kể lại rằng đó là một cơn ác mộng chưa từng có trong đời họ, cơn ác mộng mà khi tỉnh lại họ vẫn thấy bàng hoàng… và đau xót.



Thiếu niên đó xuất thân từ Kiếm Phái Thanh Hà. Tên của hắn là Giang Lưu Nhi…



Câu chuyện cứ thế mà lưu truyền trong tầng trời thứ mười ba.…







Ở một tòa thành, trên đường, một thiếu niên mặc quần áo rách rưới đang đờ đẫn bước đi. Thiếu niên nhìn chỉ tầm hai lăm hai sáu tuổi, mặt mày dơ bẩn, tóc tai bù xù không thấy rõ tướng mạo. Bỗng phía trước, một trung niên béo ú thân mặc cẩm y đi tới. Thiếu niên không chú ý đụng phải tên trung niên kia. Trung niên béo nổi giận quát:



“Đồ tiện dân! Ngươi không có mắt nhìn hả?... Người đâu! Đánh què chân hắn cho ta!”



“Dạ! Thưa đại nhân."



Hai tên hộ vệ đằng sau người trung niên lao tới, tay đấm chân đá lên người thiếu niên kia. Thiếu niên chỉ biết dùng tay che trước mặt, không hề có sức phản kháng, mà vốn hắn cũng chẳng muốn phản kháng làm gì…



Những tưởng thiếu niên cứ thế bị đánh chết thì một giọng nói vang lên:



“Dừng tay!"



Một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi từ trong kiệu ló đầu ra nói.



Tên trung niên béo kia nhìn thấy thiếu nữ thì nét mặt sợ hãi, vội vã chấp tay cúi đầu cung kính:



“Chào tam tiểu thư. Không biết tam tiểu thư có gì sai bảo?”



Cả Lâm Gia thành không ai không biết vị tam tiểu thư này, cũng tuyệt đối không ai dám không cho nàng mặt mũi. Bởi vì nàng chính là nhi nữ thứ ba của Lâm Phong, thành chủ Lâm Gia thành. Tuy chỉ mới mười sáu tuổi nhưng nàng đã đạt tới cảnh giới Phàm Thai hậu kỳ, là một thiên tài trong thế hệ trẻ của Lâm Gia thành.



Lại nói, vị tam tiểu thư này xưa nay tính tình kiêu ngạo, không coi ai ra gì, nếu như chọc giận nàng thì hậu quả sẽ rất thê thảm.



“Các ngươi cản đường của bổn tiểu thư."



Thiếu nữ nhạt nhẽo nói.



Trung niên béo đầu vã mồ hôi, vội vàng đáp:



“Tam tiểu thư thứ tội! Tiểu nhân lập tức tránh đường… lập tức tránh đường!"



Thiếu nữ chẳng thèm nghe mấy lời nói nhảm của hắn, nàng nhìn thiếu niên bị đánh lúc nãy, sau đó hỏi:
Từ ngoài, một nha hoàn đi đến. Đó chính là nha hoàn bên cạnh tam tiểu thư mà lần trước Giang Lưu Nhi đã gặp.



“Ngày mai tam tiểu thư đi săn yêu thú, tiểu thư bảo ngươi theo giúp nàng mang hành lí."



Nha hoàn vừa nói tay vừa ra hiệu cho Giang Lưu Nhi.



Thấy hắn tỏ vẻ đã hiểu, nha hoàn xoay người rời đi.



Nếu hắn không bị câm điếc thì thật tốt.



Nha hoàn thầm nghĩ.



Một đêm qua đi…



Hôm nay, tam tiểu thư có một cuộc săn giết yêu thú cùng với hai vị bằng hữu của nàng. Đó là Tiêu Tĩnh và Hàn Bân, con cháu dòng chính của Tiêu gia và Hàn gia, hai gia tộc lớn chỉ xếp sau Lâm gia.



“Lâm tiểu thư sao giờ này vẫn chưa tới."



Ngoài cổng thành phía nam của Lâm Gia thành, một nam tử thân mặc cẩm y lẩm bẩm.



“Hàn Bân. Ngươi gấp cái gì. Vẫn còn sớm mà."



Bên cạnh nam tử được gọi Hàn Bân, một cô gái nói.



Một lúc sau…



“Hàn Bân. Ngươi xem! Thải Tuyết đến rồi."



Hàn Bân nhìn theo hướng Tiêu Tĩnh chỉ thì thấy hai bóng người đi tới. Là tam tiểu thư và Giang Lưu Nhi.



“Lâm tiểu thư."



Hàn Bân lên tiếng chào.



“Thải Tuyết. Hắn là ai?”



Tiêu Tĩnh chỉ vào Giang Lưu Nhi hỏi. Tuy trên người Giang Lưu Nhi chỉ mặc một bộ áo vải thô ráp tầm thường nhưng dung mạo hắn thì thật sự khiến cho các cô gái không thể không chú ý.



Lâm Thải Tuyết nhìn Giang Lưu Nhi, nói:



“Một tên chăn ngựa trong phủ ta."



Tiêu Tĩnh nghe thế thì hứng thú cũng giảm hẳn.