Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 13 : Hắc lân cự xà

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Đám người Lâm Thải Tuyết bắt đầu xâm nhập U Sơn. Ngọn núi này là một trong những nơi cư ngụ của yêu thú quanh khu vực Lâm Gia thành. Hầu hết chúng đều là những yêu thú cấp thấp.



Thiên địa vạn vật đều có linh tính, người có thể tu tiên thì yêu cũng có thể luyện đạo.



Nhân thể tu tiên có tám đại cảnh giới là Phàm Thai, Tiên Thiên, Ngự Không, Thần Thông, Niết Bàn, Chân Đan, Vũ Hóa và Phi Thiên lục cảnh. Trong đó, từ Phàm Thai Cảnh đến Chân Đan Cảnh mỗi cảnh giới lại chia làm sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Riêng Vũ Hóa Cảnh thì được phân thành cửu trọng, từ Vũ Hóa nhất trọng đến Vũ Hóa cửu trọng… Về cảnh giới cuối cùng là Phi Thiên lục cảnh thì sau hẳn bàn đến.



Không giống với nhân loại, yêu thú tu luyện chia thành mười cấp độ, từ yêu thú cấp một đến yêu thú cấp mười. Yêu thú cấp một đến cấp ba tương đương với Phàm Thai Cảnh, cấp bốn tương đương với Tiên Thiên Cảnh, cấp năm tương đương với Ngự Không Cảnh, cấp sáu đến cấp bảy tương đương với Thần Thông Cảnh, cấp tám tương đương với Niết Bàn Cảnh, cấp chín tương đương với Chân Đan Cảnh, riêng tương đương với Vũ Hóa Cảnh thì được gọi là linh thú.







Đám người Lâm Thải Tuyết, Tiêu Tĩnh, Hàn Bân đi được khoảng hai canh giờ thì chợt dừng lại.



“Nơi này có dấu chân của yêu thú còn rất mới." - Hàn Bân nhìn vào những dấu vết trên đất nói.



“Ừm. Dấu chân to bằng lòng bàn tay, lại có ba ngón… Đặc điểm này rất giống với Ngân Mao Thử."



Tiêu Tĩnh nói ra suy đoán.



Lâm Thải Tuyết cũng lên tiếng:



“Ngân Mao Thử trưởng thành thực lực cũng chỉ đạt tới yêu thú cấp hai, không đáng ngại. Một mình bổn tiểu thư đánh năm, mười con cũng không phí sức."



Thế là cả ba người và mấy tên gia đinh lần theo dấu vết truy tìm Ngân Mao Thử.



Nửa canh giờ sau họ đã đến gần một dòng suối. Phía trước, một bầy Ngân Mao Thử chừng hai mấy con cả lớn lẫn nhỏ đang dừng lại uống nước.



Ba người nhìn nhau, cùng gật đầu, sau đó lao ra chém giết bầy Ngân Mao Thử kia.



Cuộc săn giết diễn ra rất nhanh chóng. Dù sao ba người họ đều là những người nổi bật nhất của Lâm Gia thành, đối phó với bọn Ngân Mao Thử thì tuyệt đối dư sức.



Lâm Thải Tuyết, Hàn Bân, Tiêu Tĩnh sau khi lột lấy da lông của đám Ngân Mao Thử thì ra lệnh cho bọn gia đinh bỏ vào những chiếc túi lớn mang theo. Lông của Ngân Mao Thử có màu trắng bạc, không hề thô ráp mà rất mềm mại, thường được dùng để may y phục sang trọng cho những người quyền quý, cho nên giá cả thu mua cũng khá cao.



Sang đến ngày thứ tư, đám người Lâm Thải Tuyết vẫn chưa săn được thêm con yêu thú nào.



“Có lẽ đám yêu thú này đều sợ chúng ta nên trốn hết rồi." - Tiêu Tĩnh cười đùa.




Chạy một hồi, Lâm Thải Tuyết dừng lại. Nàng thật sự rất mệt, nhưng không phải vì vậy mà nàng dừng lại. Mà là…



Không còn đường đi!



Phía trước là một vách núi, nhìn xuống dưới sương mù vờn quanh. Tuy không thấy rõ nhưng Lâm Thải Tuyết biết nó rất cao, té xuống dưới tuyệt không có khả năng sống sót.



Phía sau, cự xà đuổi tới.



Lâm Thải Tuyết nhìn cự xà sau đó lại nhìn xuống vách núi, tay siết chặt kiếm, chợt chân đạp đất, bắn mình về phía cự xà.



“Liều mạng!"



Đó là ý nghĩ lúc này của nàng. Té xuống vách núi chắc chắn sẽ chết, chiến đấu với cự xà may ra còn một tia sinh cơ.



Kiếm của nàng liên tục đâm ra. Nàng dùng hết toàn bộ sức lực còn lại của mình mong có thể may mắn giết được cự xà.



Thế nhưng…



Hoàn toàn vô ích…



Có đâm thế nào, chém ra sao cũng chẳng làm gì được cự xà. Cự xà vẫy đuôi đánh vào ngực Lâm Thải Tuyết. Nàng phun ra một ngụm máu tươi, cố bò dậy.



Chẳng lẽ ta phải chết dưới tay con rắn gớm ghiếc này sao?



Lâm Thải Tuyết thầm nghĩ.



Nàng chỉ mới mười sáu tuổi. Nàng có chút không cam tâm… Kiếm trong tay nàng một lần nữa đâm về cự xà với toàn bộ chút sức lực sau cùng.



Cự xà uốn mình, đuôi quất vào mình Lâm Thải Tuyết khiến nàng bay ra trúng vào người Giang Lưu Nhi đang đứng gần vách núi. Cả hai rơi xuống vực…



Trong đầu Lâm Thải Tuyết lúc này chỉ còn duy nhất một ý niệm.



“Ta sẽ chết sao?”