Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 14 : Đoạt xá

Ngày đăng: 13:16 18/04/20


Lâm Thải Tuyết đã có một giấc mơ dài. Trong mơ, nàng thấy mình đang bước đi trên một cây cầu… Nàng đi rất lâu… rất lâu… Khi tới giữa cầu, nàng chợt nghe vô số tiếng khóc than từ dưới vọng lên. Nhìn xuống, nàng hoảng sợ… Bên dưới, có vô vàn rắn rết cua kình đang xâu xé những linh hồn. Bước chân nàng loạng choạng rồi ngã xuống.



“Á… á… á…”



Nàng hoảng loạn thét lên.







Lâm Thải Tuyết bừng tỉnh. Trên trán nàng vã đầy mồ hôi. Nàng nhìn quanh… Đây là vách đá. Gần nàng, Giang Lưu Nhi ngồi đờ đẫn.



Hóa ra lúc nãy chỉ là nằm mơ. Xem ra mạng ta còn chưa tới số.



Nàng thầm nghĩ.



Lâm Thải Tuyết một lần nữa đánh giá xung quanh. Nàng phát hiện đằng kia, sâu trong vách núi có một hang động. Nàng định đứng lên thì cảm giác ngực đau nhói. Mặt nàng nhăn chặt. Thật sự rất đau! Có lẽ nàng đã trọng thương khi bị cự xà đánh trúng.



Giờ phút này nàng không thể động đậy được.



Nàng lại nằm xuống. Nhắm mắt…



Đêm xuống, gió thổi từng hồi lạnh buốt. Lâm Thải Tuyết đưa hai tay ôm trước ngực, co rúm. Được một lúc, như không thể chịu đựng thêm nữa, nàng hướng nhìn Giang Lưu Nhi vẫn như tượng đá ngồi kia, vừa đưa tay về phía hắn vừa cố nói bằng giọng thều thào:



“Giúp… ta."



Nàng không biết hắn có hiểu hay không, dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ ngốc câm điếc.



Giang Lưu Nhi vẫn không nhúc nhích.



Lâm Thải Tuyết cố lần nữa vẫy tay.



Hắn vẫn ngồi im lặng như thể đã chết.



Nàng lại ngất đi…



Trong mơ màng, nàng cảm giác dường như có ai đó bồng mình lên.



Đôi tay hắn thật ấm áp.



Nàng nghĩ.




Hiện giờ, nàng đang đi vòng quanh hang động, xem thử có lối ra nào hay không. Tuy nói hang động này cũng có một ít quả dại, nhưng sớm đã bị hai người ăn gần hết, hơn nữa, cho dù có đủ thức ăn thì nàng cũng không muốn phải sống cả đời tù túng ở đây.



Một lúc sau, Lâm Thải Tuyết triệt để thất vọng. Chẳng có lối ra nào cả. Khi đi ngang qua chỗ Giang Lưu Nhi, nàng phát hiện một bộ hài cốt, nhưng cũng không thấy có gì lạ bèn trở lại chỗ cũ, ngồi trầm tư. Nàng không hề biết rằng lúc nàng quay người đi thì bên dưới bộ hài cốt, có một vật giống hình dáng viên ngọc đang lập lòe phát sáng…



Lại qua sáu ngày nữa…



Cả Lâm Thải Tuyết và Giang Lưu Nhi lúc này đều tiều tụy. Quả dại đã hết sạch, cả hang động chỉ còn duy nhất một vũng nước rỉ ra từ vách đá giúp cả hai cầm hơi. Lâm Thải Tuyết ngồi dựa một tảng đá trong hang động, chẳng buồn nhấc tay. Đây có lẽ là những ngày cực khổ nhất mà nàng từng trãi từ khi sinh ra tới giờ. Nhưng nàng không khóc hay than vãn gì. Nàng là một đại tiểu thư không có nghĩa là nàng yếu đuối.



Ba ngày lại trôi qua…



Lần này thật sự phải chết rồi.



Lâm Thải Tuyết thầm nhủ.



Phía góc bên kia, Giang Lưu Nhi hai mắt lờ đờ, gương mặt hốc hác.



Kết thúc rồi sao?… Có lẽ cũng nên kết thúc thôi… Nếu như… có thể gặp lại Người thì thật tốt… Lưu Nhi rất nhớ Người… rất nhớ Người…



Trong đầu hắn thầm nói.



Lâm Thải Tuyết vô tình nhìn về chỗ của Giang Lưu Nhi. Nàng thấy một dòng lệ chảy ra từ mắt hắn.



Tại sao hắn lại khóc? Không biết có phải nàng nghĩ nhiều không… Nhưng… dường như hắn rất đau khổ. Là vì điều gì?…



Hắn… cũng không phải một kẻ ngốc…



Trong lúc Giang Lưu Nhi đang chìm trong niệm tưởng thì một viên ngọc bên dưới bộ hài cốt phát ra hắc quang bắn vào mi tâm hắn. Giang Lưu Nhi đau đớn, gương mặt vặn vẹo.



Nguyên thần đoạt xá!



“Ngươi… bị sao vậy?”



Lâm Thải Tuyết thấy hắn biểu hiện khác thường thì lên tiếng hỏi.



Giang Lưu Nhi ôm đầu lăn lộn trên đất.



Thì ra đây chính là cảm giác bị đoạt xá. Trước kia hắn từng gặp những tu sĩ bị bọn ma nhân tà đạo đoạt xá không ít. Không nghĩ có ngày hắn cũng lâm vào tình cảnh tương tự. Mà thôi… chết đi cũng tốt. Dù sao tâm hắn vốn từ lâu đã chết rồi…