Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 50 : Vượt tháp (2)

Ngày đăng: 13:17 18/04/20


Ở phía bên kia chính là tầng năm.



Sau khi thông qua hết bốn tầng, ai nấy đều hiểu rõ là càng về sau năng lượng thu được sẽ càng nhiều. Bây giờ mới chỉ là tầng bốn nhưng số năng lượng hấp thu được đối với họ có trợ giúp không hề nhỏ. Thậm chí, có vài người đã cảm thấy dấu hiệu đột phá, điều mà lẽ ra phải ba, bốn năm nữa mới có thể nếu dựa theo tiến độ tu luyện bình thường.



Dựa vào đó mà tính, tầng bốn đã có năng lượng như thế thì tầng năm đâu này? Số năng lượng sẽ lớn đến thế nào? Gấp hai, gấp ba hay hơn nữa?



Trước hấp dẫn đó, nhiều người tuy rằng có chút e ngại nhưng ánh mắt cũng không giấu được sự nóng bỏng hướng đến.



“Các vị! Chắc hẳn mọi người đều hiểu được lợi ích thu được từ việc thông qua các tầng của tòa tháp này. Phía trước mặt chúng ta bây giờ chính là tầng năm, nếu như có thể thông qua được nó thì thời gian tu luyện mà mọi người sẽ tiết kiệm được tuyệt đối không dưới sáu, bảy năm. Chẳng lẽ các vị không muốn sao?”



Một vị đại hán có tu vi Ngự Không Cảnh hậu kỳ đứng ra nói.



“Muốn thì đương nhiên ai cũng muốn. Nhưng cũng cần phải có đủ thực lực mới được. Tầng bốn này đã xuất hiện yêu thú cấp năm hậu kỳ, hơn chín phần thì tầng năm sẽ có yêu thú cấp sáu, cũng tức là tương đương với Thần Thông Cảnh của nhân loại. Cho ta hỏi ở đây trong số chúng ta có mấy người đạt tới Thần Thông Cảnh?”



Một tên khác phân tích.



Mọi người nghe vậy thì đưa mắt nhìn về một cẩm y thiếu niên đang cầm chiếc quạt ngọc và một thếu nữ che mặt đứng ở một góc riêng bên kia, sau đó tất cả đều có chút trầm mặc.



Không sai. Trong số bọn họ, ngoại trừ hai người kia thì không còn ai có tu vi Thần Thông Cảnh nữa cả, hay ít ra thì họ đều cho là vậy.



Nhiều người khẽ thở dài có chút tiếc nuối, coi bộ đã quyết định từ bỏ. Đương nhiên, cũng có vài người không cam lòng.



Một thiếu niên trông khá trẻ chợt nói:



“Mọi người có phát hiện thấy bắt đầu từ tầng bốn thì số lượng yêu thú đã giảm đáng kể không? Ba tầng đầu, mỗi tầng đều có đến mấy trăm yêu thú, nhưng đến tầng bốn này, số lượng chỉ còn chưa đến một trăm. Ta nghĩ biết đâu tầng năm số lượng yêu thú lại tiếp tục giảm còn hai mươi con, mười con hoặc năm con, thậm chí ít hơn nữa thì sao. Nếu chúng ta không thử mà đã bỏ cuộc như vậy có phải có chút đáng tiếc?”



Đa số mọi người đã quyết định từ bỏ chợt nghe nói thế thì có chút động tâm. Nếu quả thật số lượng yêu thú chỉ còn lại năm, mười con thì với số lượng người ở đây không phải là không thể thắng được.



“Tám mươi bảy con."



Một giọng nói bất thình lình vang lên.



Tất cả mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh vừa rồi. Nơi đó, một thiếu nữ che mặt đang đứng.



Bạch Ngọc Kinh vừa tiến dần về cánh cổng thông đến tầng năm vừa đều đều nói:



“Hai tầng đầu mỗi tầng có hai trăm sáu mươi bảy con yêu thú tương ứng với hai trăm sáu mươi bảy người có mặt, tầng thứ ba có hai trăm sáu mươi sáu con tương ứng với hai trăm sáu mươi sáu người, tầng thứ tư cũng có tám mươi bảy con tương ứng với tám mươi bảy người."



Nghe thế, tất cả mọi người đều hồi tưởng lại. Cuối cùng, họ phát hiện quả đúng như lời của nàng nói. Cả bọn có chút bội phục thiếu nữ kia, không ngờ trong tình cảnh này mà nàng vẫn có thể bình tĩnh quan sát như thế. Đây không phải là điều mà ai cũng làm được.



Giang Lưu Nhi cũng có chút thầm khen sự tinh tế của cô gái này.



Bạch Ngọc Kinh cũng không để ý đến những ánh mắt tán dương kia, nàng đứng trước cửa vào tầng năm, nghiêm túc nói:



“Mỗi một người vào thì sẽ xuất hiện thêm một yêu thú, vì vậy, ta mong mọi người tự hiểu lấy năng lực của mình, đừng dẫn đến phiền toái cho người khác."



Dứt lời, nàng bước qua màn sáng tiến vào tầng năm.
“G… à… o… o”



Liên tiếp những cú vồ xẹt qua người Giang Lưu Nhi. Nhìn vào khiến người ta có cảm giác rằng tùy thời hắn đều có thể bị giết chết.



Nhưng mà có người thì không cho là vậy.



Bạch Ngọc Kinh vốn chú ý đến hắn từ nãy giờ. Nàng phát hiện tuy nhìn hắn có vẻ rất miễn cưỡng chống đỡ, nhưng mỗi lần tưởng chừng như hung hiểm thì hắn đều có thể tránh thoát. Hơn nữa, từ đầu đến giờ, hắn hoàn toàn không hề bị một vết thương nào cả.



Cho dù là Bạch Ngọc Đô thì trên người cũng đã lưu lại vài vết rách rồi. Mà tu vi của Bạch Ngọc Đô chính là Thần Thông Cảnh sơ kỳ.



Cái này nói lên điều gì?



Bạch Ngọc Kinh không tin tu vi của thiếu niên kia chỉ là Ngự Không Cảnh hậu kỳ đơn giản như vậy.



Qua một lúc sau…



“Oành… Oành”



Một con yêu thú đã tan biến sau một chưởng hung mãnh của Bạch Ngọc Kinh.



“A… a… a… a”



Bạch Ngọc Đô hét lên một tiếng, rồi giáng một quyền toàn lực vào đầu con yêu thú phía trước.



“Oành… Oành”



Giang Lưu Nhi thấy cũng nên kết thúc, hắn mạnh mẽ đẩy chân khí lên, rồi bộc phát ra ngoài hệt như vừa mới đột phá.



Cái gì? Hắn vậy mà lại đột phá!



Trong mắt Bạch Ngọc Đô có chút khó tin. Thần Thông Cảnh lại dễ dàng đột phá như vậy sao?



Bên kia, Bạch Ngọc Kinh có chút cau mày.



“Oành”



Không quá rườm rà, con yêu thú bị một quyền của Giang Lưu Nhi giải quyết, tiếp đến thì biến thành những luồng sáng màu lam rồi tản mác ra xung quanh.



Sau đó, hắn ngồi bệch xuống, làm bộ như đang củng cố cảnh giới.



Bạch Ngọc Đô khẽ “hừ” một tiếng rồi cũng ngồi xuống hấp thu linh khí vừa tan ra từ những con yêu thú. Trong lòng hắn lúc này thật sự chẳng mấy gì dễ chịu.



Về phần Bạch Ngọc Kinh, nàng nhìn thiếu niên đang ngồi ra dáng củng cố cảnh giới kia, bên dưới tấm mạn che, môi khẽ nhếch.



Để ta xem ngươi giả bộ được tới khi nào.